Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 413 : Điên cuồng (p2)

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Tạ Hiểu Yên nhìn vẻ mặt vô tội của Lăng Tiêu, sự căm hận trong lòng càng dày đặc hơn, ánh mặt lạnh như băng nhìn Lăng Tiêu, nói tiếp:



- Từ ngày đó, ta đã hận ngươi! Ta vốn nghĩ rằng, loại rác rưởi như ngươi chết sống có quan hệ gì tới ta chứ? Thật sự là không ngờ, Tạ Hiểu Yên ta cũng có lúc nhìn lầm người. Không ngờ ngươi ẩn nấp sâu như vậy! Nếu lúc trước ngươi biểu hiện ra tài năng của mình, có lẽ ta sẽ yên tâm gả cho ngươi, giúp chồng dạy con, an ổn cả đời.



Nhưng Lăng Tiêu, rõ ràng ngươi có bản lĩnh như vậy, mà lại giả bộ rác rưởi, vô dụng, làm cho người ta chán ghét, làm cho người ta phản cảm! Còn cố tình giống như một con ruồi, cả ngày quanh quẩn bên cạnh ta. Ngươi biết rõ là Tạ Hiểu Yên ta chỉ là con của một thương nhân, nhưng cũng có chí hướng to lớn, sao có thể gả cho loại rác rưởi chứ? Đừng nói là ngươi, cho dù là thái tử, ta cũng không thèm!



Vầng thái dương đã hạ xuống sát đường chân trời, Tạ Hiểu Yên ngoảnh mặt về phía Tây, vừa lúc đón ánh dương cuối ngày, đôi mắt xinh đẹp trên khuôn mặt tuyệt mỹ chớp lóe một tia điên cuồng.



Liệt Dương và Liệt Khuyết, cả bốn thị nữ ngồi bên kia, đều kinh ngạc nhìn Tạ Hiểu Yên. Bất kể trong lòng Tạ Hiểu Yên ác độc thế nào, nhưng cô gái này vẫn khiến mọi người của Liệt gia có ấn tượng đó là một thục nữ khí chất cao quý, chưa từng thấy nàng có biểu hiện điên cuồng như vậy bao giờ.



Ba vị trưởng lão Liệt gia vẫn đờ đẫn như cũ, si ngốc ngồi tại chổ, dường như vạn vật thế gian không hề có quan hệ gì tới họ.



Lăng Tiêu thản nhiên nói:



- Cho dù ngươi nói một vạn lý do, nhưng cũng không nên gieo tội lỗi sang người khác chứ. Hơn nữa, ngươi đã rất nhiều lần đánh lén ta, Tạ Hiểu Yên, chẳng lẽ trong mắt ngươi, nếu không dồn được ta vào chổ chết thì người không an lòng sao?



- Đúng vậy!



Tạ Hiểu Yên mỉm cười dịu dàng, trong mắt không ngờ có một tia ngượng ngùng hiếm thấy:



- Sau khi biết thực lực của ngươi, nếu cho ta quay trở lại, nói ta thích ngươi, Lăng Tiêu, ngươi có chấp nhận ta không?



Tạ Hiểu Yên vừa nói những lời này, Liệt Dương đang ngồi bên cạnh chợt biến sắc mặt, miệng giật giật, trong mắt hiện lên vẻ chua xót, nhưng không thể nói được lời nào.



Lăng Tiêu trầm mặc, cũng không trả lời câu hỏi của Tạ Hiểu Yên mà hỏi ngược lại:



- Vậy ngươi cho rằng, chỉ với ba vị trưởng lão Liệt gia đã có thể lưu lại ta sao? Huống chi, Liệt gia cũng sẽ chịu sự chỉ huy của ngươi sao?

Tạ Hiểu Yên cười khanh khách nói:




Tạ Hiểu Yên lạnh lùng đứng dậy, sau đó cau mày nói:



- Liệt Dương, ta và huynh căn bản là không có khả năng! Huynh cũng đừng si tâm vọng tưởng! Hiện tại, ta đã có năng lực khống chế con rối, cho nên, cho dù không có huynh… tự mình ta cũng có thể làm được mọi việc. Đọc Truyện Online



Tạ Hiểu Yên nói xong, quay sang Lăng Tiêu mỉm cười dịu dàng:



- Như thế phải đa tạ ngươi cởi bỏ cấm chế kinh mạch cho ta. Tối hôm trước, ta đã chiếm được truyền thừa từ Thánh Vực. Hiện tại tuy rằng thực lực của ta rất bình thường, nhưng tinh thần lực đã đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng! Ha ha, Lăng Tiêu, ngươi không thể tưởng được, cảm giác tự chui đầu vào rọ là như thế nào đâu?



- Tạ yêu nữ, cho dù chết! Ta cũng sẽ không cho ngươi thực hiện được.

Liệt Khuyết gầm lên, toàn thân bùng lên khí thế hùng mạnh. Bảo kiếm trong tay bật lên như lò xo, hàn khí bắn ra bốn phía. Liệt Khuyết chỉ kiếm vào Tạ Hiểu Yên, lạnh lùng nói:



- Ngươi có tin rằng, trước khi ngươi khống chế tam đại trưởng lão, kiếm khí của ta có thể bắn thủng yết hầu của ngươi hay không?

- Liệt Khuyết!



Liệt Dương vốn đang ngồi ngây ngốc ở đó bỗng nhiên rít lên:

- Ngươi không được đả thương nàng!



Liệt Khuyết nheo mắt, chậm rãi lắc đầu nói:



- Đại ca, ngươi điên rồi, nàng không yêu ngươi! Nữ nhân này chỉ yêu bản thân mà thôi.



- Ha ha, đúng vậy đó, thiếu công tử nhìn chuẩn đấy, không ngờ lại nhìn thấu. Tuy nhiên ngươi quá tự tin rồi.



Tạ Hiểu Yên nói xong, giơ tay sờ lên chiếc vòng trên cổ, một đạo hào quang màu vàng bỗng nhiên từ chiếc vòng cổ phát ra, hình thành một tầng phòng hộ vô cùng kiên cố.