Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 417 : Sống chết cùng nhau

Ngày đăng: 03:02 20/04/20




Từ nơi đó xuất hiện một đạo ánh sáng màu trắng, người bình thường không thể nhìn thấy, nhưng ánh mắt ba nữ, Ý Phong và những người tới sau đều sáng lên!



- Là Tiểu Sửu! Tam ca thực sự trở về rồi!



Giờ phút này bộ dáng đoan trang của Lăng Vận Nhi hoàn toàn bay biến đi đâu mất, nhảy dựng lên vung tay hoan hô.



Lăng phu nhân đứng giữa đám người cũng đang nhìn về phía chân trời, mặc dù lấy thực lực của bà thì không thể phát hiện được động tĩnh gì, nhưng từ biểu hiện của người khác cũng có thể cảm thấy được, đứa con của mình đã về tới rồi. Trên khuôn mặt không nhìn ra nổi một dấu vết năm tháng nào lập tức chảy xuống dòng lệ vui mừng, thì thào nói:

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!



Biểu hiện của Lăng Thiên Khiếu thì không rõ ràng như phu nhân ông, nhưng cũng lộ ra thần sắc kích động, trong lòng nghĩ:" Mẹ nó, không hổ là con trai của lão tử, sao có thể chết được chứ?"



Người ở đây càng ngày càng nhiều, thậm chí có một ít đệ tử của Thục Sơn kiếm phái cũng cảm thấy chỗ dị thường của chư vị trưởng lão và các phu nhân của tông chủ, trong lòng họ đều cảm thấy tò mò, thậm chí có kẻ lớn gan một chút, lại gần một chút muốn xem xem có gì xảy ra.



Hai người Thập Tam gia và Thập Tứ gia khoát khoát tay, rống lên với mấy tên đệ tử đang đứng xem náo nhiệt:

- Nhìn cái gì, lăn hết ra chỗ khác cho ta! Còn nhìn nữa thì lượng huấn luyện hôm nay tăng gấp chục lần!



Mấy đệ tử này sợ nhất chính là hai lão ngoan đồng* trưởng lão chẳng nói lý này, vừa nghe thấy thế lập tức tan tác chim muông.



(** Lão ngoan đồng: người già mà tính nết như trẻ con)



Sau khi đuổi đám đệ tử tò mò đi, Thập Tam gia và Thập Tứ gia lập tức lộ ra bộ mặt kích động, biểu tình làm sao còn bộ dạng nghiêm túc vừa xong, quả thực là như một đứa trẻ đang hưng phấn mà!



Đám người Tống Minh Nguyệt và Isa đứng chung một chỗ, ánh mắt chúng nữ đều mơ màng ánh lệ, mùi vị chờ đợi thật không dễ chịu gì. Mặc dù chúng nữ sau thời gian chờ đợi dài đằng đẵng sớm đã không còn khúc mắc gì nữa, nhưng lòng nhung nhỡ vẫn mãnh liệt như thế.



Càng về tới gần thành Thục Sơn, trong lòng Lăng Tiêu lại càng thêm cảm giác buồn vui lẫn lộn, thậm chí còn có cảm giác rụt rè. Khối đạo tâm trong thân thể Lăng Tiêu bỗng nhảy lên, chân nguyên toàn thân tăng cao tốc độ di chuyển.



Lăng Tiêu không kìm nổi phát ra một tiếng thét dài!


- Không hổ là con trai Lăng Thiên Khiếu ta! Giết con bà nó!



Thập Tam gia và Thập Tứ gia nghe xong vò đầu bứt tai, hận không thể phát tác ngay trước mặt mọi người. Hai người Thu Thần và Phúc bá cũng lộ ra thần sắc hoài niệm, dường như đang hổi tưởng lại tư thế hào hùng ngày nào!



Trong mắt các nữ nhân thì liên tục bắn ra ánh sáng kỳ dị nhìn Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu cũng không nói ra chuyện tâm ma của mình phát tác, dù sao thì đó cũng là bí ẩn lớn nhất của hắn, hiện tại hắn nhìn thật kỹ vợ chồng Lăng Thiên Khiếu, cha mẹ thân sinh, nhìn kỹ Lăng Chí, Lăng Tố và Lăng Vận Nhi, ai dám động vào họ, Lăng Tiêu thề sẽ liều mạng với chúng!



Chuyện xảy ra ở Liệt gia, chuyện về Tạ Hiểu Yên thì đối với những người có hiểu biết về cô ta đều thở dài, chỉ có thể than thở: Tự gây nghiệt chướng, không thể sống!



Ngược lại Lăng Vận Nhi lại vỗ tay, nàng thực sự phản cảm với Tạ Hiểu Yên. Đã nhiều năm qua nhưng Lăng Vận Nhi chưa từng quên ghi nhớ món nợ này, năm đó sau khi Tạ Hiểu Yên trương bộ mặt giả vờ giả vịt đến thăm Tam ca, nàng cả đời cũng không quên được, lúc ấy sâu trong mắt Tạ Hiểu Yên cất dấu một sự đắc ý.



Cuối cùng, Lăng Tiêu nói:

- Cách công quốc Narnia khoảng bằng một đế quốc cỡ trung ta phát hiện ra một nơi phúc địa, ở đó có một linh mạch cực lớn, đủ linh khí để chống đỡ cho Thục Sơn kiếm phái hơn mười vạn năm! Cho nên, ta muốn đưa môn phái đi, không biết ý mọi người thế nào?



Khi Lăng Tiêu vắng mặt, chủ nhân của Thục Sơn Kiếm phái có hai người, một là Diệp Tử, người kia là Hoàng Phủ Nguyệt, hai người một chủ nội, một chủ ngoại, xử lý mọi việc từ trên xuống dưới của Thục Sơn Kiếm phái gọn gàng ngăn nắp.



Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra đáp án trong mắt nhau, Diệp Tử cười nhẹ nhàng, nói:

- Chàng nói muốn đi đâu, chúng muội sẽ đi theo tới nơi đó!



Lăng Vận Nhi bên cạnh bày ra mặt quỷ, bắt chước tiếng nói của Diệp tử:

- Chẳng sợ chân trời góc biển…



Mọi người cười vang, mặt Diệp tử xinh đẹp diễm lệ, sóng mắt như nước dịu dàng nhìn Lăng Tiêu, trong lòng nghĩ:

- Còn thiếu một câu, sống chết cùng nhau!