Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 431 : Phi thăng (P2)

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Đối với mọi người mà nói, hiện tại Lăng Tiêu trở thành Kiếm Thần cũng còn hiện thực hơn lời nói vừa thoát ra từ miệng của hắn.



Về phần sáu cô gái, thực ra căn bản là chưa nghĩ qua, rồi cũng sẽ có một ngày mình cũng giống như những cô gái thế tục, trở thành những tân nương xinh xắn gả cho Lăng Tiêu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Bởi vì Lăng Tiêu không phải người thường!



Cũng không ai so hắn với người thường.



Mà hôm nay lại nghe từ miệng hắn nói ra lời này, đầu tiên sáu cô gái sửng sốt sau một lúc lâu, bỗng nhiên cùng rơi lệ, vui mừng muốn khóc!



Mà ngay cả Lăng phu nhân không kìm lòng vừa rơi lệ vừa cười mắng :

- Tên tiểu tử xấu xa ngươi, hôm nay vốn là ngày khá cao hứng, ngươi lại lập đi lập lại nhiều lần khiến cho trong lòng mọi người lại biến thành chua xót, con phải tự phạt con ba chén cạn!



Lăng Tiêu cười uống vào ba chén, đám phụ nữ ổn định cảm xúc, lúc này ánh mắt không giống nhau lại nhìn về phía Lăng Tiêu mà tràn ngập vẻ si tình không che dấu chút nào.



Đêm đó, sáu cô gái đều uống quá nhiều, Diệp tử và Tống Minh Nguyệt lại cùng nhau vào phòng Lăng Tiêu.



Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu mở mắt mà không biết đã bao lâu rồi mình chưa từng ngủ quá nhiều, hai người phụ nữ ở bên cạnh nằm ngang mình, ánh mắt lộ ra tia sáng thương tiếc.



Bằng vào đám người này, nếu họ không muốn say thì ai có thể say quá chứ?



Ba ngày sau, Lăng Tiêu xuất hiện trên bầu trời của Tần gia hải đảo ở Đông Hải, quan sát Tần gia hải đảo ở bên dưới, chỉ trong mười năm, nơi này đã trở thành một vùng hoang vắng. Tuy nhiên Lăng Tiêu vẫn trông thấy một số bóng người ở trên đảo, có một bóng người vô cùng quen thuộc với hắn, do đó thân thể Lăng Tiêu dừng trên đảo, nhìn kỹ, người đó chính là Tần Kiên!



Giờ phút này vũ kỹ của người tu luyện trên bờ cát, trông có vẻ như từng luồng kiếm khí đâm vào nước biển, bắn ra từng luồng to lớn. Lăng Tiêu khẽ gật đầu, trước đây người thanh niên kia chăm chỉ không ngừng, nên hiện giờ hắn cũng có được cảnh giới Ma Kiếm Sư! Hơn nữa tâm chí người này trông có vẻ kiên định, Ma Kiếm Sư tuyệt đối không phải là điểm cuối!



Nghĩ đến hiện giờ Lý Võ Hiếu của Lam Nguyệt đế quốc thượng vị gần như kết cục đã định, Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng : Có lẽ không lâu sau, Đế quốc Lam Nguyệt sẽ xuất hiện một quân nhân có thể mạnh mẽ hơn Thu Thần lão soái nữa!



Tần Kiên chính là người duy nhất trong toàn bộ Tần gia mà Lăng Tiêu thích.



Không kinh động hắn, Lăng Tiêu lặng lẽ đi. Đối với Lăng Tiêu mà nói, hắn chỉ là khách qua đường của thế giới này, sẽ rời khỏi nơi này. Thiên Đạo vô tình, thời gian vô tình, chuyện hắn có thể làm chỉ là tận lực để khiến cho người bên cạnh mình được vui vẻ. Cho dù là tu sĩ hùng mạnh cũng không thể làm hơn được.



Băng Lam Thủy Quang trận đang vây khốn Vạn Niên Giao, dừng như vận hành mãi cũng không biết mệt mỏi. Lăng Tiêu vừa mới đi lên phía trên đại trận, chợt nghe thấy tiếng gầm gừ của Vạn Niên Giao.




- Ha ha, ta sao, ta chính là … …



Yêu Huyết Hồng Liên kiếm ở một bên, truyền đến một tiếng hừ lạnh khinh thường. Huyền Thiên vừa nghe xong, trên mặt tràn ngập ý cười, càng nói sôi nổi.



Lăng Tiêu quay đầu lại, nhìn Kim Hổ với vẻ mặt hờ hững, nhẹ giọng nói :

- Ta muốn đi Thánh Vực.



Kim Hổ ngẩng đấu với mặt không chút thay đổi, sau đó nói :

- Điều đó có liên quan gì với ta?



- Trong Thánh Vực cũng có Ma tộc.



- Ngươi sẽ thả ta ra sao?

Trên mặt Kim Hổ lộ ra một chút trào phúng :

- Hay là ngươi sợ bọn họ đuổi giết ngươi?



- Nếu ngươi nghe lời thì ta sẽ không giết bọn chúng!

Lăng Tiêu lặng lẽ cười, vung tay lên, thu Kim Hổ vào trong Hàm Hàn bảo đỉnh, rồi ném nó vào trong nhẫn trữ vật. Hắn sớm biết lão hổ này sẽ không dễ dàng thuần phục, tuy nhiên không sao, chỉ cần mình không xuất hiện trong phạm vi thế lực của Ma tộc thì tin rằng gã Ma tộc này cũng không có gan, chạy tới thế giới nhân loại đuổi giết hắn.



Ngược lại hắn có chút đau đầu với Thánh Vực Nam Châu! Măc dù mình hành động không quan tâm đến ai nhưng trong mắt người khác thì đó chính là cuồng vọng.



Lăng Tiêu chậm rãi lắc đầu, chỉ mong cánh cửa Thánh Vực không xuất hiện ở Nam Châu.



Sau khi thu phục Vạn Niên Giao, Lăng Tiêu lại trở về thành Thục Sơn ở phía Nam của Đế quốc Lam Nguyệt, sau đó đứng trước cửa của cửa hàng An Nhã, nhìn vài lần từ rất xa nhưng không thấy bóng dáng An Nhã, không chút tiếc nuối, xoay người rời đi.



An Nhã đang ở bên trong chẩn bệnh cho mấy lão nhân, thân hình bỗng nhiên nhẹ run lên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người đi lại trên con đường phồn hoa. Ánh mắt An Nhã vừa lướt qua thời không vừa lướt qua không gian, lại nhìn thấy được một gã thiếu niên non nớt, trong thời điểm hắn phải gọi mình là An Nhã tỷ tỷ



Nghĩ tới đó khóe miệng An Nhã hiện lên một ít vẻ tươi cười, khiến cho lão thái thái trong lòng bất an không yên chợt trong lòng thoải mái : An Nhã đại phu đã mỉm cười, chắc chắn bệnh của mình không có vấn đề!