Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 439 : Cơ may bất ngờ

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Trong nháy mắt, nửa năm thời gian lặng lẽ trôi qua. Lúc trước Nam Châu treo giải thưởng giá trên trời gây ồn ào huyên náo một thời gian, nay cơn sốt cũng dần dần giảm xuống, không dưới mấy ngàn vũ giả hùng mạnh tìm kiếm suốt mấy tháng, cũng không tìm được chút manh mối nào, lòng hăng hái lúc ban đầu cũng dần dần tan đi. Treo giải thưởng tuy rằng lớn đến mê người, nhưng dù sao không phải toàn bộ là cuộc sống của bọn họ, nếu có thể tìm được Lăng Tiêu kia tự nhiên là tốt, nhưng nếu tìm không thấy, dù sao cũng không thể vì chuyện này mà chậm trễ việc tu luyện.



Cho nên, người tìm kiếm Lăng Tiêu giảm xuống, dần dần ít hẳn đi, vì thế có nhiều người cho rằng: Lăng Tiêu đã sớm chết rồi! Trúng liên tiếp sáu đạo kiếm khí của Kiếm Thần bậc năm, làm sao có khả năng còn sống chứ?



Âu Dương Huy đương nhiên hy vọng Lăng Tiêu đã chết, thậm chí trong lòng hắn cũng cho rằng Lăng Tiêu đã chết. Chết mới tốt! Hắn còn sống ngày nào đối với Âu Dương Huy đều là một ám ảnh thật lớn.



.......



Lăng Tiêu bế quan tu luyện phía dưới sơn động cách đó không xa, có một dòng suối rộng, chảy qua khe núi này. Dòng nước chảy xiết đến mức đá tảng lớn ngàn vạn cân đều có thể dễ dàng cuốn trôi theo dòng nước! Tới cách khe núi vài dặm đường, đều có thể nghe được tiếng nước chảy ầm ầm vang dội!



Trong dòng suối này, có một loại cá bạc vảy nhỏ, dài ngắn cỡ chiếc đũa, hương vị cực kỳ ngon, khi Lăng Tiêu còn đang bế quan tu luyện khoảng sau ba tháng, lúc đến đây tắm rửa hắn ngẫu nhiên phát hiện ra.



Cảm giác loại cá bạc vảy nhỏ này rất giống như một loại cá đã sớm tuyệt chủng mà hắn biết đến ở Tu Chân Giới, loại cá này mỗi lần ăn một con có thể gia tăng công lực người tu chân tới năm mươi năm! Hơn nữa hương vị cực kỳ ngon!



Mỹ vị, đối với người tu chân mà nói, trừ một số ít người tham ăn, còn phần lớn thật đúng là không hề quan tâm tới, bởi vì sau khi tu luyện đến Kim Đan kỳ, mấy trăm năm không ăn không uống cũng không chết vì đói!



Đạt tới Kim Đan kỳ này người tu chân ăn cái gì, trừ ưa thích mỹ vị, phần nhiều chỉ là một loại hình thức.



Cho nên, loại cá bạc vảy nhỏ này tại Tu Chân Giới vốn số lượng rất nhiều, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy trăm năm đã hoàn toàn bị diệt sạch!



Lăng Tiêu ở đây lại phát hiện ra, đương nhiên vô cùng vui mừng: cá bạc vảy nhỏ nơi này nếu đúng thực là loại cá ở Tu Chân Giới, vậy tốc độ tu luyện của mình ắt có thể nhanh hơn vài phần!



Cá bạc vô cùng giảo hoạt, hơn nữa nơi này dòng nước chảy xiết, Lăng Tiêu tốn rất nhiều sức lực mới bắt được một con. Sau khi dùng lửa nướng chín, ăn một lần quả nhiên liền giống như ghi chép ở Tu Chân Giới về loại cá bạc vảy nhỏ: vị cực ngon, khiến người muốn ngừng mà không được! Sau khi ăn, năng lượng khổng lồ tồn trữ trong kinh mạch, mỗi con có thể làm cho người tu luyện trước thời kỳ Độ Kiếp kỳ gia tăng năm mươi năm công lực.



Thời gian sau đó, Lăng Tiêu cứ ở trong dòng sông, tìm cách bắt cá bạc vảy nhỏ, để cho thân thể chìm sâu vào dòng nước, đầu tiên hắn phải ngưng tụ lực lượng tại thân thể vượt hơn vạn cân, nếu không sẽ bị dòng nước cuốn trôi, sau đó, còn phải tìm được loại cá bạc trong dòng nước, dùng Tế Liễu kiếm trong chiếc nhẫn không gian đã nhiều năm chưa dùng tới để đâm cá.



Lăng Tiêu thực lực mạnh mẽ, nhưng không nghĩ tới suốt một ngày ngâm mình trong dòng nước chảy xiết, không ngờ thực lực của mình phát ra không tới một phần mười! Đồng thời cá bạc cũng thông minh không kém, rất nhanh chúng đã biết người kia chuyên môn bắt giết chúng, vì thế đều lẫn trốn rất xa Lăng Tiêu.



Khi phát hiện kẻ ngốc kia trầm mình trong dòng nước chảy xiết, thậm chí có một con cá rất lớn, kích cỡ cả thước dường như cố ý khiêu khích Lăng Tiêu, còn muốn phóng tới đánh Lăng Tiêu. Mưu đồ đụng mạnh vào kẻ thù chết tiệt này cho chết đuối mới tốt.



Lăng Tiêu nổi lên tính hiếu thắng, hơn nữa, Lăng Tiêu cũng phát hiện, ở nhân giới quả thực khó gặp cơ hội tu luyện giữa dòng nước chảy xiết thế này, đối với mình đây đúng là nơi tu luyện thật tốt!



Đơn giản hắn sử dụng toàn bộ đạo pháp đánh ra, hết đợt này tới đợt khác, bắt đầu hắn tu luyện các loại kiếm kỹ từ giai đoạn đầu, chỉ dùng chân nguyên lực ổn định thân người, ngày đầu tiên Lăng Tiêu rơi vào tình trạng kiệt sức mà một con cá cũng không bắt được.


Lăng Tiêu không phải phản ứng chậm, mà là đang buồn bực, người nào lại có uy thế như thế, chỉ quát tháo một trận từ xa, bên này lập tức liền có phản ứng. Nghe thấy có người nhắc nhở mình, thân thể Lăng Tiêu nhảy một cái phóng qua một bên.



Ngay sau đó, một hồi tiếng vó ngựa vang lên, bên kia phóng tới một đội nhân mã, các kỵ sĩ trên lưng ngựa đều lộ vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn, trong đó một thanh niên cưỡi thớt ngựa thuần màu đen nổi bật giữa đám kỵ sĩ cưỡi ngựa màu hỗn tạp. Nếu nói trên mặt các thanh niên kỵ sĩ khác là lạnh lùng, cao ngạo, vậy thì trên mặt gã thanh niên này không có nửa điểm biểu tình, cũng không thèm liếc mắt nhìn mọi người hai bên đường một cái, vẻ mặt kia cứ làm như mọi người không khác gì con kiến bình thường!



Không phải giả vờ, mà là tận trong xương tủy hắn đã mang theo cái khí thế ngạo nghễ này!



Phía sau đám kỵ sĩ quây quần, còn có một chiếc xe ngựa xa hoa do bốn con ngựa một sừng thuần màu trắng khỏe mạnh kéo, xe ngựa thật lớn như một tòa nhà di động!



Rường cột chạm trổ, màu sắc tươi đẹp, chế tác tinh vi, cực kỳ tinh xảo!



Bốn con độc giác mã toàn thân màu trắng không lẫn một sợi lông tạp, thoạt nhìn vô cùng thần tuấn, kéo chiếc xe ngựa to lớn như vậy không ngờ không mảy may dùng hết sức! Người bình thường nếu có thể có một con, chỉ sợ đều cất kỹ xem như bảo vật trong nhà, không ngờ tại đây, chỉ có thể sử dụng để kéo xe. Có thể thấy chủ nhân người ta xa hoa đến mức nào!



Màn xe ngựa đóng kín, cũng không có phát sinh chuyện mỹ nữ khẽ vén rèm xe tò mò nhìn ra ngoài.



Tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe... cuồn cuộn mà qua, sau một lát, nơi này lại khôi phục bình thường, Lăng Tiêu híp mắt, nhìn theo bóng đội nhân mã rời đi như có điều suy tư.



Vừa rồi hắn từ giữa đội ngũ đó, cảm ứng được mấy cổ khí tức cực kỳ hùng mạnh! Cũng không phải phát ra từ thanh niên trên chiến mã màu đen kia, khí tức của gã thanh niên, cũng chỉ mạnh hơn một chút so với Kiếm Thánh, nhiều lắm là tu vi Kiếm Thần.



Nhưng từ một nơi bí mật gần đó, ở chỗ mọi người không nhìn thấy, tuyệt đối có mấy người vô cùng hùng mạnh!



Người nọ vừa mới nhắc nhở Lăng Tiêu, thấy hắn còn đang ngây ngốc đứng nhìn, khinh thường nói:

- Ngốc tiểu tử! Đừng nhìn! Cẩn thận đại thiếu gia Mộ Dung gia móc mắt của ngươi đó! Nam Cung tiểu thư, cũng không phải là loại người như ngươi có thể tưởng nhớ!



Lăng Tiêu không giận, ngược lại hướng tới người nọ thản nhiên cười, cũng không hỏi cái gì, khiến người nọ đang định khoe khoang kiến thức uyên bác nén nhịn đến mức sắc mặt đỏ bừng.



Cái gì Đại tiểu thư Nam Cung gia, Đại công tử Mộ Dung gia, có quan hệ gì với ta chứ?



Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng, trong lòng thầm nghĩ, chỉ có điều giờ khắc này, hắn bỗng nhiên nhớ đến những người thân và các mỹ nữ còn ở nhân giới.



Đều khỏe cả chứ?