Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 446 : Sát và đạo (P1)

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Lăng Tiêu ngồi xuống tại đó, vươn tay lên, nhẹ nhàng khép đôi mắt cô bé đưa cơm lại. Nói cũng cảm thấy kỳ quái, hai mắt của cô bé đưa cơm này được Lăng Tiêu vuốt qua, không ngờ thật sự nhắm lại!



Điền Canh thấy cảnh tượng này cũng kinh ngạc vạn phần.



Trên thực tế, có một thứ hắn vẫn không nhìn thấy, một miếng linh hồn thụ thương hoảng sợ, vẫn chưa rời xa chỗ này!



Lăng Tiêu nhẹ giọng nói :

- Đi đi, ta sẽ báo thù cho cô!



Vung tay lên, một luồng ánh sáng màu vàng, chợt phát ra cách đó không xa. Ngay lúc đó, trong không khí truyền đến một cơn dao động.



Trong đạo phù chú của Lăng Tiêu, mang theo kinh văn siêu độ, cùng kinh văn hộ thể, sẽ làm cho linh hồn của cô bé đưa cơm chuyển thế đến gia đình rất tốt, hơn nữa nàng sẽ không nhớ rõ bất cứ chuyện gì của kiếp trước.



Có đôi khi, quên đi cũng là một loại hạnh phúc!



Khi Lăng Tiêu nói sẽ báo thù cho cô bé đưa cơm, vẻ mặt Điền Canh ngây ngốc nhìn Lăng Tiêu, cảm thấy tiểu Hắc thực sự điên rồi. Nhãn thần Lăng Tiêu nhìn lướt qua hắn khiến trong lòng Điền Canh nhảy dựng lên, vội nói :

- Chuyện này không có liên quan với ta!



Lăng Tiêu nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên trong lòng vốn thần hồn xuất khiếu, bản thể cũng lưu lại một ít thần thức, để phòng ngừa có người đến ám hại. Nhưng đêm ngày hôm qua, bởi vì Lăng Tiêu phải tập trung tinh thần lực mạnh mẽ để xuyên thấu hang động, khiến cho hắn hầu như tập trung tất cả thần niệm lên thần hồn xuất khiếu. Mà bản thể chỉ lưu lại một đạo thần thức chiều sâu, nếu không ai đụng vào Lăng Tiêu thì hắn sẽ không biết chuyện gì xảy ra!



Mình khổ sở chờ ở nơi này lâu như vậy, đó chính là chờ đến thời điểm thuận tiện để ra tay khi tất cả những thợ mỏ này rời khỏi. Hắn cũng không nghĩ rằng chính vì điều này mà cô bé đưa cơm bị hại!



Chuyện này tuy rắng không có trực tiếp liên quan đến mình nhưng nếu như mình không đi cướp tinh thạch thì sẽ không xảy ra chuyện như thế!



Lăng Tiêu mở hai mắt, rồi nhìn lướt qua Điền Canh vẫn còn không yên, dưới sự chăm chú kinh ngạc nhìn của Điền Canh nhưng hắn không để ý tới, lấy ra một thanh trọng kiếm, đào một cái hố to tại chỗ này. Trong lúc đào, lòng của Lăng Tiêu quặn đau, môi cắn chặc, sâu trong ánh mắt đang ẩn chứa phẫn nộ rất lớn.



Thánh Vực cũng bình thường thôi, nhân tính vẫn thối nát!



Hắn cẩn thận từng chút ôm cô bé đưa cơm mà cho đến bây giờ mình chưa biết tên, đặt vào trong hố sâu, tay áo vung lên, đất ở bên ngoài tự nhiên rơi xuống. Chỉ trong nửa khắc, nơi này xuất hiện một nấm đất nho nhỏ. Sang năm có lẽ trên nấm đất mới này sẽ sinh ra một mảnh hoa cỏ xinh đẹp.




Thân hình Lăng Tiêu đuổi về phía trước, nháy mắt trên không trung kéo ra vô số tàn ảnh, đồng thời phất tay bắn ra một đạo kiếm khí.



Bảo kiếm của Tôn quản lí đâm lên trên tàn ảnh, đồng thời cũng không dừng lại mà thân hình mập mạp của lão linh hoạt đến mức không thể tin nổi, tránh thoát đạo kiếm khí kia của lăng Tiêu, nháy mắt bảo kiếm và Yêu Huyết Hồng Liên kiếm va chạm nhau!



Keng , keng, keng!



Trên bầu trời lập tức vang lên một âm thanh cực kì chói tai như tiếng sấm !



Sắc mặt tất cả những người giám sát ở phía dưới đều thay đổi, trong khoảnh khắc hai người động thủ, đều vội vàng lui về phía sau. Truyện Sắc Hiệp



Đám đàn bà nấu cơm thì chạy rất xa, hai tay cố sức bịt tay lại, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, máu tươi không ngừng từ thất khiếu chảy ra ngoài.



- Ta đã xem thường ngươi rồi!



Tôn quản lí đứng trên không trung nói với vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng với Lăng Tiêu :

- Có điều là, ngươi muốn chiến thắng ta, gần như là chuyện không có khả năng! Thân thủ huynh đệ như vậy, mà làm tiểu đầu mục trong này, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng sao? Không bằng chúng ta dừng tay giảng hòa, ta sẽ tiến cử hiền tài như ngươi vào trong quân Âu Dương gia, làm tướng lãnh chẳng lẽ không tốt hơn sao? Làm gì vì một cô bé mà cùng với ta đánh sống chết với nhau?



Ánh mắt Lăng Tiêu lãnh đạm, lạnh giọng nói :

- Nếu như thực lực ta hơi kém một chút, bây giờ đã thành vong hồn dưới kiếm ngươi, ngươi sẽ có tâm tư dừng tay giảng hòa với ta sao? Còn nói, Âu Dương gia .. Ở trong mắt ta cũng không đáng chút nào! Ngươi cho đó là một chỗ dựa vững chắc nhưng ta thì không đặt nó ở trong mắt!



Tôn quản lí cắn răng nói :

- Giỏi cho tiểu tử, chính ngươi muốn chết thì ông nội đây sẽ thỏa mãn cho ngươi!



Nói xong, cả người bùng lên một luồng khí thế hùng mạnh, cuồn cuộn áp bách về phía Lăng Tiêu.

Cho ngươi nhìn xem, đây mới chân chính là thực lực của Kiếm Thần!