Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 46 : Cuộc Chiến Trong Rừng Rậm (Hạ)

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


Mấy nhánh cây ngăn trở ánh mắt bị kiếm khí chém rớt rơi xuống mặt đất, thân thể của Đại Kiếm Sư lao tới phía Lăng Tiêu rất nhanh, quần áo bay phất phới.



Diệp Vi Ny vẫn do dự như cũ, Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn trường kiếm đang lao tới, khóe môi nhếch lên một tia khinh thường. Nếu không tới Đại Tuyết Sơn, loại trình độ công kích này có lẽ sẽ khiến hắn hoang mang. Nhưng trải qua sinh tử ma luyện ở Đại Tuyết Sơn, thực lực của Lăng Tiêu đã không còn là Kiếm Thị, mà đã tiến cấp trở thành Kiếm Sư. Hiện tại, bất kể là phản ứng hay lực lượng của Lăng Tiêu đều tương đương với Kiếm Sư bậc ba đến bậc bốn. Dựa vào Độc Cô Cửu Kiếm, công kích của Đại Kiếm Sư căn bản không thể sinh ra uy hiếp với hắn.



Nhưng thân mình Lăng Tiêu lại không hề động, mà chờ Diệp Vi Ny bên cạnh động thủ.



Đúng vậy, hắn chính là muốn rèn luyện!!!



Lăng Tiêu đương nhiên rõ ràng cái mà Diệp Vi Ny gọi là kinh qua rất nhiều trường huyết chiến là hoàn toàn nói dối, lá gan của nàng vẫn chỉ là lá gan một tiểu nữ tặc, không hơn.



Diệp Vi Ny đang kịch liệt đấu tranh trong lòng. Đến giờ nàng mới nhìn ra, Ngọc Nữ kiếm pháp Lăng Tiêu dạy cho mình dù không hơn được mức Thiên cấp kiếm kỹ, nhưng cũng tuyệt đối không kém!



Bởi nàng liếc một cái đã nhìn thấy đối phương là một Đại Kiếm Sư bậc ba, chiêu thức có hơn mười chỗ sơ hở! Nếu là một người lòng dạ ác độc, chỉ cần một kiếm, ngay lập tức có thể lấy được tính mạng!



Thấy mũi kiếm đối phương sắp đâm trúng mặt Lăng Tiêu, người ở ngoài nhìn vào, chỉ cảm giác hắc tiểu tử này hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, thậm chí ngơ ngác không hành động, những người khác không kìm nổi cũng cười ha hả. Cũng không phải tất cả kẻ mạo hiểm đều có thiện tâm, nhóm này tuyệt đối là một nhóm thô lỗ, độc ác, hoàn toàn không vì giết một vài người mà để tâm.



Tên Đại Kiếm Sư này khóe môi nhếch lên khinh thường cười lạnh, hắn đã giết nhiều người, nhưng chết oan ức như tên hắc tiểu tử này cũng là rất ít.



- Chết!!!

Tên Đại Kiếm Sư hét to một tiếng, kiếm khí trên thân kiếm nháy mắt tăng vọt



Những người phía sau trầm trồ khen ngợi, khóe miệng Ô Lan Giang nhếch lên cười khẩy, xem ra, cô bé kia dáng người rất tốt, có thể thỏa mãn chính mình.



Diệp Vi Ny rốt cục cũng rút đoản kiếm bên hông, đinh một tiếng giòn vang, kiếm khí trường kiếm lập tức bị ngăn chặn ngay trước thời điểm chạm vào mi tâm của Lăng Tiêu, sau đó kéo Lăng Tiêu về phía sau, sắc mặt trắng bệch:

- Anh, anh điên rồi sao? Tại sao không né?



Lăng Tiêu lãnh đạm cười nhìn Diệp Vi Ny, tay khẽ sờ qua mi tâm, thiếu chút nữa hắn đã không kìm nổi mà ra tay. Hắn đã bắt đầu thất vọng đối với Diệp Vi Ny, không nghĩ tới cô nàng này rốt cục cũng xua tan được nỗi sợ hãi, chẳng qua vẫn chưa đạt tới mong muốn của Lăng Tiêu.




Nếu người khác nghe được, thế nào cũng chửi Lăng Tiêu: ngươi là một Kiếm Sư cấp thấp, phất tay chém chết hai Đại Kiếm Sư, không ngờ vẫn cảm thấy không đủ? Làm người không thể quá vô sỉ!!!



Vừa rồi nếu không phải mấy người bị cảnh tượng chiến đấu dọa, liều mạng mà báo thù thì thật sự phiền toái, nhìn Diệp Vi Ny như vậy, kiếm cũng ném đi, ngồi bệt xuống khóc lóc nôn mửa, chính mình cũng thoát lực, vậy chẳng phải làm bia ngắm cho người ta sao?



Cũng may tất cả đều chạy! Lăng Tiêu thở phào một cái, sau đó nói với Diệp Vi Ny:

- Được rồi, cô làm rất tốt!



Diệp Vi Ny ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Lăng Tiêu:

- Ta giết người, ta giết người!!!



- Đúng vậy, cô không giết bọn chúng, bọn chúng sẽ giết cô, tại rừng rậm, chúng ta và dã thú không có gì khác.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng an ủi.



- Nhưng ta không muốn giết người

Diệp Vi Ny thều thào nói, nhìn thoáng qua Triệu Hưng vẫn không nhúc nhích, yết hầu lại ngứa ngáy, trong bụng có gì đều sớm nôn ra, giờ lại tiếp tục….



Lăng Tiêu không để ý đến nàng nữa, đứng lên thở sâu vài cái, sau đó đi đến bên Tuyết Sơn Tông Hùng vừa rơi vào bẫy, thấy một cái hố lớn thật sâu, phía dưới đầy chông sắc bén, Tuyết Sơn Tông Hùng còn chưa chết, nhưng cũng hấp hối.



Phía sau có tiếng động, Diệp Vi Ny mặt tái nhợt cũng tiến lại gần, nàng cũng không dám ….nhìn người chết nữa, cảm giác đối phương như là chưa chết, ngay sau đó sẽ đứng lên liều mạng với nàng ….



- A, quá tàn nhẫn!

Tuy đã nhìn thấy thi thể của hai ma thú cấp năm, nhưng là rơi từ trên vách núi xuống, khác với trước mắt cảnh tượng máu huyết, tàn khốc, lại khiến Diệp Vi Ny bắt đầu chân chính hiểu được sâu sắc ý nghĩa của sinh tồn.



Đó là….cá lớn nuốt cá bé!