Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 460 : Kết giao (2)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Bạch lão nghe xong không khỏi gật đầu. Lão cảm thấy Lăng Tiêu - người họ Tiêu trẻ tuổi này - nói rất có bài bản, không phải là lung tung nói bừa. Lão cũng cho rằng, nếu cứu Đại công tử, trước hết phải chữa trị kinh mạch của hắn. Nhưng vấn đề là độc tố của hắn khó giải! Hiện tại người trẻ tuổi này nếu có thể giải độc cho Đại công tử thì việc cướp tính mạng của Đại công tử về cũng không là vấn đề gì!



Bạch lão nghĩ thế bèn nói:

- Này, lão phu coi như là lành nghề, có thể giúp ngươi một chút gì chăng!



Trong lòng Lăng Tiêu vui vẻ, gật gật đầu. Nếu chính hắn khôi phục kinh mạch Ngô Dung, sợ là cần phải tiêu hao một phần năng lượng, hơn nữa sẽ dễ khiến người ta nhìn ra chỗ nông sâu của hắn. Bây giờ có cao thủ như Bạch lão hỗ trợ, tự nhiên là không cần lo lắng.



Lăng Tiêu và Bạch lão khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, ở giữa là Ngô gia đại công tử Ngô Dung. Lực lượng trong cơ thể hai người theo song chưởng từng chút một rót vào trong cơ thể Ngô Dung. Mỗi người phụ trách một đại kinh mạch. Tuy trước kia hai người chưa từng hợp tác qua, nhưng phối hợp rất ăn ý. Một cỗ khí màu trắng từ đỉnh đầu Ngô Dung bay lên. Kinh mạch hỗn loạn của hắn từng chút một được chữa trị.



- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -



Trong biệt viện của Ngô gia lúc này đã khôi phục sự tĩnh lặng. Đám thầy thuốc bị đuổi đi toàn bộ. Nhị công tử Ngô Liên và tam công tử Ngô Lượng ngồi cùng một chỗ. Vẻ mặt Ngô Lượng phẫn nộ, thở phì phì nói:

- Mẹ nó, vốn tên kia sắp chết một cách êm đẹp, không ngờ đâu ra một người chữa khỏi cho lão Đại. Đúng là lớn mạng, như vậy mà cũng không chết!



- Được rồi, ngươi muốn tất cả mọi người đều nghe thấy sao?



Ngô Liên đè thấp âm thanh, hung hăng trừng mắt nhìn Tam đệ liều lĩnh của hắn, sau đó nói:

- Chuyện này với ta và ngươi nửa điểm quan hệ cũng không có. Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ. Nếu chuyện dây đến ngươi, ngươi đừng tưởng rằng phụ thân sẽ vì ngươi là con của ông ấy mà tha cho ngươi!



Nhắc đến phụ thân, Ngô Lượng khẽ rùng mình, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự oán độc, bĩu môi nói:

- Ông ta? Hừ, trong mắt ông ta trừ người nọ và tiểu muội còn có ai? Ngô gia làm gì có chỗ chân chính cho hai huynh đệ ta? Không chỉ như thế, chúng ta trốn đi ra ngoài thì sao? Lão gia này không ngờ sợ chúng ta âm thầm tranh đoạt sản nghiệp Ngô gia, cũng không thả chúng ta ra ngoài! Ca ca, ngươi nói đi, chúng ta coi ông ta là phụ thân, ông ta có khi nào coi chúng ta là con không?



- Câm mồm!



Ngô Liên sắn mặt âm trầm, môi hơi run run:

- Sau này nếu còn nói những lời đại nghịch bât đạo như thế, ta sẽ tự tay phế ngươi! Ông ta dù không tốt, cũng là cha ngươi.

Nói xong, cảm thấy lời nói của mình có chút nghiêm trọng, nhìn ánh mắt đỏ vằn của Ngô Lượng, Ngô Liên trầm giọng nói:


Trên mặt Ngô Anh lộ vẻ vui mừng, nhìn quản gia đầu đầy mồ hôi, trong lòng có chút cảm động:

- Nhị bá, việc này người để hạ nhân đi làm là được, cần gì tự mình ra ngoài?



Quản gia lúc này mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi, nói:

- Chuyện liên quan đến tính mạng Đại công tử, ta không yên tâm khi sai tôi tớ đi làm.



Ngô Anh ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu:

- Tiêu tiểu huynh đệ, thật phiền ngài rồi!



Lăng Tiêu mỉm cười gật gật đầu, sau đó hướng về Bạch lão đang đứng bên cạnh bỗng nhiên nói:

- Bạch lão, người có muốn xem qua một chút, thuốc này luyện thành thế nào không?



Bạch lão tuy rằng thực lực mạnh mẽ. Nhưng làm một thầy thuốc, cứu người vô số, trong tay nắm rất nhiều phương thuốc, đều là độc nhất vô nhị. Nhưng chuyện này vô cùng nhạy cảm, nên lão cố kìm nén cái hy vọng xa vời rằng Lăng Tiêu có thể truyền lại phương pháp này cho lão, thậm chí lão còn không dám hy vọng xa vời rằng Lăng Tiêu sẽ nói cho lão nghe Đại công tử trúng độc gì!



Trong lòng còn nghĩ, nếu có thể từ Lăng Tiêu hỏi được Đại công tử trúng độc gì là tốt rồi. Đối với loại người như lão mà nói, loại vấn đề này mà không hiểu thì quả thực vô cùng khó chịu.



Nhưng nghề gì cũng có luật của nó. Bạch lão không thể tùy ý đập vỡ bát cơm của người khác. Người ta dạy bản lĩnh kiếm cơm cho mình, người ta làm sao mà sống? Nhưng thật không ngờ Lăng Tiêu có thể hào phóng như thế.



Ngay cả Ngô Anh cũng sửng sốt, trong ánh mắt nhìn Lăng Tiêu đã không đơn thuần là sự tán thưởng! Trong lòng thầm nhủ: kẻ này thật là bất phàm!



Bạch lão ngạc nhiên và vui mừng:

- Ta, ta thật sự có thể xem sao?