Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 465 : Tới quận Bạch Lộ

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Trái tim Ngô Tú Nhi chợt trầm xuống. Ngay cả Ngô Dung đang mơ mơ màng màng trên giường cũng có thể cảm nhận được sự mất mát trong lòng tiểu muội, không kìm nổi liếc mắt đánh giá thanh niên mới cứu mình. Khuôn mặt của mình trẻ trung là giả nhưng người trẻ tuổi kia thì trẻ thực sự! Xét về tuổi thì hắn… khá xứng với tiểu muội. Cũng không biết gia thế của hắn ra sao. Xem bộ dạng của phụ thân, dường như khá vừa lòng đối với hắn.



Ngô Dung nằm đó, lòng miên man suy nghĩ. Y cực kỳ yêu quý tiểu muội của mình. Còn vị Ngô phu nhân cực kỳ tao nhã cao quý kia, thực tế đã hơn một ngàn năm trăm tuổi, nhìn có vẻ yếu ớt nhưng thực lực cũng đã là cảnh giới Kiếm Thần bậc sáu!



Ngô Tú Nhi là đứa con của nàng và Ngô Anh, trong một lần ngẫu nhiên cách đây hai mươi năm nàng mang thai và được sinh ra. Ngô Anh chỉ có ba phu nhân, trong đó hai người đã mất sớm, để lại ba người con trai, duy không có con gái nên lão yêu thương con gái mình tới cực điểm.



Nếu bỏ qua không đề cập tới thân phận gia chủ, đối với Ngô Anh, toàn bộ gia nghiệp của Ngô gia đều không thể quý giá bằng người con gái này.



Là anh ruột, đương nhien Ngô Dung cũng cực kỳ yêu thương em gái mình. Thấy muội muội mình hoa rơi cố ý, mà ân nhân cứu mạng lại dường như nước chảy vô tình, thậm chí lúc này Ngô Dung còn quên rằng Lăng Tiêu là ân nhân cứu mạng y, đang định nói một chút lại đột nhiên phát hiện, không biết nên nói gì cho tốt… đành phải nằm tại chỗ, cảm nhận không khí xấu hổ trong phòng.



Cũng may Ngô Anh là lão cáo già, phản ứng cực nhanh, lập tức nói:

- Thế nào, tiểu huynh đệ cảm thấy khó xử? Quên đi, ta để nó đi một mình cũng được.



Lời này lập tức dồn Lăng Tiêu vào góc tường, nếu không đáp ứng thì có vẻ mình không có khí độ nam nhân: chẳng qua đó chỉ là yêu cầu hắn mang theo một cô gái đi cùng mà thôi. Tuy nhiên, nếu đáp ứng thì Lăng Tiêu lại cảm thấy vướng víu.



Tuy nhiên Lăng Tiêu lại nghĩ: chỉ là một cô bé mà thôi, mang đi thì mang đi. Chỉ cần mình không có phản ứng với nàng, tin rằng không tới vài ngày, nàng cũng sẽ mất đi kiên nhẫn, có lẽ còn chủ động rời xa mình không biết chừng.



Nghĩ vậy, Lăng Tiêu nói:

- Cũng được, chỉ sợ ta mang theo một cô gái, trên đường đi sẽ có chỗ bất tiện mà thôi.



- Sẽ không có gì bất tiện cả…



Ngô Tú Nhi thốt ra, sau khi nói xong, mới phát hiện mọi người trong phòng đang nhìn nàng, sắc mặt đỏ lên, vừa thẹn vừa mừng chạy đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, bởi vì có đám vệ sĩ tinh nhuệ của Ngô gia hộ tống nên không hề có gì bất ngờ xảy ra. Những thế lực vốn nhằm vào Ngô gia dường như đã lặng lẽ trốn mất sau đêm đó, tuy nhiên Lăng Tiêu hiểu rằng, mặc kệ là Ngô gia hay những gia tộc đã phái ra thích khách, tất cả đều không thể thực sự từ bỏ. Có lẽ, khi mình trở lại thành Vọng Thiên, vận mệnh đã xảy ra biến hóa. Truyện Sắc Hiệp



Trên đường đi, Tiểu Sửu tìm tới một lần, mang Vạn Niên Giao mà Lăng Tiêu vẫn nhốt trong nhẫn đi. Tiểu Sửu nói tìm được một hồ nước hoang vắng không người, phát hiện bên trong dường như có thứ gì đó, nhưng bởi vì nó là ma thú phi hành, cho nên muốn mang Vạn Niên Giao tới xem dưới đó có cất giấu bảo bối gì hay không.



Vạn Niên Giao tự nhiên cực kỳ vui vẻ. Sau khi nó bị Lăng Tiêu thu phục, ném vào trong nhẫn, Huyền Thiên không có việc gì làm, muốn thu nó nó làm tiểu đệ, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm lại luôn rục rịch, phát ra khí tức khiến nó có chút sợ hãi. Ở trong hoàn cảnh này còn không bằng bị nhốt ở Băng Lam Thủy Quang Trận.



Cho nên, Vạn Niên Giao cũng cố không muốn làm kẻ địch với nhóc con thiểm điện ưng này, bởi vì luận về thực lực Tiểu Sửu còn không phải đối thủ của nó. Tiểu Sửu tự nhiên cũng không sợ Vạn Niên Giao. Là một ma thú đã sống rất lâu năm, chỉ số thông minh của Vạn Niên Giao không hề thấp chút nào.



Khi nhìn thấy Tiểu Sửu và Vạn Niên Giao, Ngô Tú Nhi cực kỳ ngạc nhiên. Các thị vệ của Ngô gia cũng đột nhiên phát hiện, vị Tiêu tiên sinh y thuật cao minh này hóa ra còn thần bí như vậy, dường như không chỉ biết tới y thuật.



Lăng Tiêu cũng vui vẻ thả cho Tiểu Sửu tự hành tu luyện, Vạn Niên Giao đi ra ngoài cũng tốt. Tựa như Kim Hổ, Lăng Tiêu không hề sợ y lẩn trốn. Chỉ cần y còn ở trong Thánh Vực này, nếu Lăng Tiêu thật muốn y trở về, chỉ cần một ý niệm mà thôi. Mặc dù để làm được như vậy, Lăng Tiêu cần phải đạt tới tu vi Độ Kiếp kỳ.



Tuy nhiên, bên trong Thánh Vực, thứ không đáng giá tiền nhất chính là thời gian, không phải vậy sao?



Nhoáng một cái đã hơn một tháng trôi qua, đoàn người phong trần mệt mỏi rốt cục đi quận Bạch Lộ, tòa thành thị lớn nhất Nam châu trung bộ. Cho dù người luyện võ cảnh giới Kiếm Thần, bay từ đông thành tới tây thành cũng cần thời gian nửa ngày.



Trong thành có hơn trăm vạn nhân khẩu, lớn hơn mấy mươi lần so với thành Vọng Thiên.



Cho dù là toàn bộ Thánh Vực, quận Bạch Lộ cũng là một tòa thành lớn tương đối nổi danh. Mà lúc này, quận Bạch Lộ vốn phồn hoa lại càng náo nhiệt hơn. Đại hội Nam châu mười năm một lần sắp sửa bắt đầu.