Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 470 : Quyết tâm

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Lăng Tiêu thoáng sửng sốt xong lập tức cười nói:

- Tiên sinh đã nghĩ kỹ chưa? Thân phận của ta cũng chưa chắc đã tốt như trong tưởng tượng của tiên sinh, hiện tại cũng chỉ hai bàn tay trắng, mặc dù ta muốn được tiên sinh giúp đỡ, nhưng cũng không muốn lừa gạt. Cho nên tốt hơn là tiên sinh suy nghĩ cẩn thận rồi hãy quyết định không muộn!



Tương Vân Sơn không thèm quan tâm khẽ mỉm cười, dường như đã tìm lại được một chút tự tin của ngày xưa, thản nhiên nói:

- Cảnh ngộ của Vân Sơn còn có thể tệ hơn? Ngài còn không sợ, ta lại sợ cái gì? Huống chi, cho dù cơ thể của ta bị tàn phế, nhưng đầu óc của ta vẫn còn nguyên vẹn!



Đôi mắt Tương Vân Sơn sáng ngời, bắn ra hai tia sáng sắc bén, cười lạnh nói:

- Hai mươi năm rồi mà những người đó vẫn còn đang hết sức đề phòng ta. Một khi đã như vậy, nếu tiếp tục chán nản sa sút tinh thần, thì thật có lỗi với bọn họ vì đã coi trọng ta! Cho nên, Vân Sơn quyết định rồi, phải tỉnh lại nổi lên một lần nữa. Ngài nói rất đúng: một nam nhân không dám ra mặt vì nữ nhân của mình. Con bà nó! Đều là lũ rùa đen khốn kiếp. Ta tin tưởng nàng tuyệt đối sẽ không phản bội ta, cho dù cuối cùng chứng minh là ta sai lầm, ta cũng tuyệt không hối hận!



Lăng Tiêu nhìn Tương Vân Sơn một lần nữa dấy lên tự tin, trong lòng vui mừng, trên mặt lộ ra ý cười, nói:

- Tốt! Vậy hôm nay ta sẽ cùng Tương huynh uống say một bữa, ngày mai tỉnh lại chính là một ngày mới!



Tương Vân Sơn gật gật đầu thật mạnh, nói:

- Chủ nhân về sau đừng gọi ta là Tương huynh nữa. Nếu Vân Sơn đã quyết tâm về dưới trướng chủ nhân, thì đã là một thanh kiếm trong tay chủ nhân, chủ nhân chỉ hướng nào, Vân Sơn liền đâm hướng đó!

Thấy Lăng Tiêu muốn nói cái gì, Tương Vân Sơn ảm đạm cười, nói tiếp:

- Nếu chỉ có hai người ngài và ta, xưng hô như thế nào tự nhiên cũng không là vấn đề, nhưng chủ nhân có nghĩ tới sau này thế lực chủ nhân lớn mạnh hay không? Đến lúc đó, dưới tình huống đông đảo thủ hạ dưới tay nếu vẫn còn xưng huynh gọi đệ, thân cận tự nhiên là thân thiết, nhưng uy nghiêm...



Tương Vân Sơn nói tới đây chợt dừng lại một chút, ánh mắt lộ ra vẻ tưởng nhớ lại điều gì, có lẽ lại nghĩ tới quá khứ những ngày còn khỏe mạnh phục vụ ở Tương gia, khóe miệng hắn lờ mờ nổi lên nét cười tự giễu:

- Quản lý cấp dưới không thể quá nghiêm khắc, nhưng cũng không thể quá mức thân cận. Đủ điều lợi và hại, còn cần chủ nhân tìm hiểu rõ từng điểm một.



Lăng Tiêu gật gật đầu, chính mình mặc dù thời điểm ở Nhân giới làm tông chủ một phái cao quý, thậm chí còn bị Hoàng Phủ Nguyệt các nàng đẩy lên tới vị trí giáo chủ Thục Sơn giáo! Nhưng chân chính quản lý, Lăng Tiêu lại gần như không có tham gia chút nào. Cho nên, nghe Tương Vân Sơn nói đến những chuyện đó, Lăng Tiêu cảm thấy rất có đạo lý, cũng vì mình tìm được một người như vậy mà mừng rỡ.


Nàng ta thầm nghĩ trong lòng: "Ta vốn là thiên chi kiêu nữ, ta vốn được mọi người vây quanh tán tụng, ta vì sao phải vứt bỏ những điều ấy? Ta bẩm sinh đã là người tôn quý mà!"



Ngô Tú Nhi vẫn luôn nghĩ rằng, nàng sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà làm chuyện thay đổi đó, mãi đến khi gặp gỡ Lăng Tiêu. Ngô Dung gặp chuyện không may mấy ngày nay, Ngô Tú Nhi có cảm giác như bầu trời trên đầu mình sắp sập xuống, ca ca mà nàng yêu quý kia, vì che gió ngăn mưa cho nàng mà bị ngã xuống, nàng phải làm sao bây giờ?



Ngay thời điểm tất cả mọi người Ngô gia cảm thấy ca ca chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, thì Lăng Tiêu xuất hiện, dùng thủ đoạn gần như thần kỳ trị liệu cho ca ca. Hơn nữa, từ trong nói chuyện với nhau nàng biết được, không ngờ hắn chính là tên cả gan phá nát cánh cửa Thánh Vực ngày đó!



Trời ạ! Hắn nhất định không biết rằng danh tiếng của hắn ở Nam châu lớn biết bao nhiêu, vô số thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi đều lấy Lăng Tiêu làm thần tượng! Sùng bái hắn tới cực hạn! Điều này dường như từ trước tới nay là lần đầu tiên ở Thánh Vực có người trong Thánh Vực nảy sinh lòng sùng bái người trong giới thế tục!



Thậm chí thời điểm Ngô Tú Nhi nói chuyện phiếm cùng bằng hữu đã nói ra, nếu như có thể nhìn thấy người nọ bất kể như thế nào cũng muốn gả cho hắn!



Hiện tại, người nọ ngay tại bên cạnh mình, nhưng trong mắt hắn lại như chưa từng nhìn thấy mình...



Ngô Tú Nhi trong lúc vô tình đã bỏ đi rất nhiều tật xấu, ví dụ như nàng kiêu ngạo, nàng tự phụ, nàng có tính tình Đại tiểu thư... Nhưng ở trước mặt Lăng Tiêu những thứ làm cho người ta không thích gì đó, gần như không còn nhìn thấy trên người Ngô Tú Nhi.

Ngô Tú Nhi thầm tức giận trong lòng bất bình nghĩ: "Ta đã vì ngươi thay đổi nhiều như thế, nhưng ngươi vẫn không thèm liếc mắt nhìn ta một cái. Lăng Tiêu a Lăng Tiêu! Ngươi rốt cuộc là người thế nào đây?"



Trên thực tế, Ngô Tú Nhi cũng không hiểu rõ lắm cảm tình của mình với Lăng Tiêu, rốt cuộc là vì hiếu kỳ hay là yêu thích, bởi vì lúc ban đầu nghe nói có tên tiểu tử Nhân giới to gan lớn mật, một kiếm phá nát cánh cửa Thánh Vực, Ngô Tú Nhi mới nhớ kỹ cái tên gọi kia.



Tuy nhiên đối với Ngô Tú Nhi mà nói, thứ gì nàng muốn từ trước đến nay chưa từng có gì lọt khỏi tầm tay nàng, Ngô Tú Nhi nằm dưới tấm chăn, hai tay đặt lên lồng ngực cao ngất của mình, thầm phát thề: "Lăng Tiêu! Ta nhất định sẽ làm cho ngươi phải yêu ta!"