Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 483 : Kiếm linh

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


- Thuận tiện, cướp thanh kiếm kia về cho ta!



Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bộc phát ra một tiếng ngâm cao ngút, như một kẻ đang ngùn ngụt lửa giận, bản thể hóa thành một mũi nhọn ánh sáng bắn thẳng lên Tương Phúc.



Tương Phúc thậm chí còn chưa thấy rõ đã cảm giác được Liệt Thiên Kiếm trong tay truyền đến một áp lực cực lớn, mạnh mẽ thoát khỏi tay hắn bay đi!



Bảo vật có linh, sau khi cảm nhận được nguy hiểm lớn, Liệt Thiên Kiếm liền muốn chạy trốn, vì Tương Phúc vốn không phải chủ nhân của nó! Chỉ là một kẻ sử dụng mà thôi! Sau khi Liệt Thiên Kiếm phát ra một chiêu kia, bên trong kiếm hoàn toàn trống rỗng, thấy Yêu Huyết Hồng Liên kiếm không tổn hại một sợi lông tất nhiên sẽ sinh ra sợ hãi!



Tiểu Yêu trong Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hừ lạnh, một luồng tinh thần lực truyền tới:

- Còn muốn chạy? Ở lại!



Một đạo hào quang chém về phía Liệt Thiên Kiếm!



Liệt Thiên Kiếm đánh vào kết giới khiến kết giới kịch liệt rung động, nhưng một khi đã đạt tới cường độ tu luyện giả thì không phải Liệt Thiên Kiếm có khả năng chém vỡ. Lúc này, đạo kiếm khí của Tiểu Yêu đã tới trước Liệt Thiên Kiếm, Liệt Thiên Kiếm phát ra một tiếng thảm thiết!



Mười mấy vạn người trong trường đấu cực lớn, lặng ngắt như tờ!



Gần như tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt!



Hai thanh kiếm… đánh nhau?



- Trời ạ, ta, ta nhìn thấy gì thế này? Hai thanh kiếm kia sao có thể tự động đánh nhau? Chẳng lẽ hai người kia đã có thể dùng ý niệm khống chế bảo kiếm hay sao?

Có người thì thào tự nói.



- Nói hươu nói vượn! Hai Tiên thiên sơ cấp sao có thể dùng ý niệm không chế bảo kiếm được?



- Quá lợi hại! Nếu ta có thể có được một kiện trong đó…



Đỏ mắt, không chỉ có một người này!



Trong mắt Tương Phúc hiện lên vẻ khó tin, nhìn Liệt Thiên Kiếm đang chật vật chạy trốn thanh kiếm của Tiêu Phong mà hắn cả kinh, miệng há đến mức có thể nhét một quả trứng gà, ánh mắt trợn trừng. Từ trước tới giờ hắn chưa từng nghe nói qua Liệt Thiên Kiếm có thể tự động thoát khỏi tay chủ nhân, tự động chiến đấu. Chẳng những là hắn, mà chỉ sợ ở Tương gia cũng không ai có thể biết điểm này!



Nếu không thì Liệt Thiên Kiếm này sao có thể xuất hiện trong tay Tương Phúc? Cho dù đi mượn cũng không thể!



Tương Phúc khó khăn chuyển ánh mắt lên người Lăng Tiêu, nhìn Lăng Tiêu đang lung lay sắp ngã, trong mắt Tương Phúc hiện lên hung quang, gương mặt tái nhợt dưới tấm áo đen chợt kích động đến đỏ bừng.


Tương Vân Sơn nói đến đây lại nhìn Liệt Thiên Kiếm:

- Cho nên, Liệt Thiên Kiếm có linh tính là một bí mật gia truyền của Tương gia. Tuy nhiên, tin rằng chuyện này thì những gia tộc tham dự tranh đoạt Liệt Thiên Kiếm năm đó đều biết, nhưng chuyện nó có thể tự động chiến đấu thì thật sự là không ai biết cả! Mặc dù vậy, trong lòng tôi lại không có kinh ngạc, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, mấy năm nay nó đã trải qua vô số lần chiến đấu lớn nhỏ, chưa bao giờ hiển lộ ra loại bản lĩnh này, sao hôm nay…



Vương Chân lại nói:

- Tôi cảm thấy, thanh kiếm trong tay chủ công…



Lăng Tiêu cười gật gật đầu, nói:

- Kiếm có kiếm linh, cũng giống như linh hồn con người, cực phẩm vũ khí qua ngày tháng dài cũng sẽ dần sinh ra một ít linh tính, tuy nhiên loại linh tính này không nhiều, tựa như, các ngươi dùng vũ khí lâu ngày, cầm trong tay cũng có cảm giác như ý hơn.



Ngô Tú Nhi và Vương Chân đều gật đầu, Ngô Tú Nhi cất tiếng nói thanh thúy:

- Đúng vậy, thanh kiếm của ta đã dùng mười mấy năm, ta thích nhất là cảm giác nắm nó trong tay!



Vương Chân cũng gật đầu nói:

- Bảo kiếm của tôi cũng đã dùng rất nhiều năm, đích xác có cảm giác như chủ công nói!



Lăng Tiêu tiếp:

- Đây thực ra chỉ là kiếm linh cấp thấp, mà giống chuôi Liệt Thiên Kiếm này, còn có thanh kiếm của ta là thần phẩm trong kiếm! Cũng như nhân loại vậy, có tuyệt đỉnh thiên tài. Mà kiếm này, cũng là như thế!



Ngô Tú Nhi không kìm được hỏi:

- Như ngươi nói vậy, kiếm linh… cũng có suy nghĩ?



Lăng Tiêu gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, tuy nhiên, kiếm linh cũng có phân chia cao thấp, giống như Liệt Thiên Kiếm coi như là kiếm linh cao cấp, vì nó gần như đã sinh ra suy nghĩ riêng của nó!



Lúc này trên mặt Tương Vân Sơn hiện lên thần sắc lo lắng, hạ giọng nói:

- Chủ công có thể tưởng tượng được sẽ phải đối mặt với cái gì không?



Lăng Tiêu cười cười:

- Nếu là trước đây, nếu có một số cường giả đánh chủ ý lên người ta, lấy thực lực của ta tất nhiên là không thể cứng rắn kháng lại, tuy nhiên hiện tại, sợ là chỉ cần không lâu nữa, toàn bộ Thánh Vực đều sẽ biết, vũ khí có linh tính, mà ta cũng là người duy nhất có kinh nghiệm bản thân, thậm chí là người rõ ràng nội tình nhất. Ngươi biết không, đây lại chính là một cơ hội tốt nhất cho chúng ta kết giao với các thế lực lớn đó!



Ánh mắt Tương Vân Sơn sáng lên, nhìn Lăng Tiêu, cùng với mọi người và Lăng Tiêu đồng thanh nói:

- Đầu cơ kiếm lợi!