Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 502 : Huynh đệ gặp gỡ

Ngày đăng: 03:03 20/04/20




Hai người cùng gật đầu, Vương Chân bỗng nhíu mày nói:

- Đúng rồi. Ta có nghe nói Thánh Bia bị hủy. Nhưng chuyện cũng đã quá lâu rồi, ấn tượng lại không sâu sắc. Nghe nói thần vật kia vô cùng thần kỳ, không biết đã bị hủy như thế nào?

Lăng Tiêu làm một động tác khiến mấy người đang ngồi nhất tề biến sắc. Lăng Tiêu nhẹ nhàng bâng quơ vươn ngón trỏ tay phải chỉ thẳng lên trời.

Vương Chân la lên thất thanh thanh:

- Chuyện này sao có thể như thế?

Trương Dương cũng ra vẻ không tin, nói:

- Không thể nào! Thần giới không phải đã sớm điêu tàn rồi sao?

Lăng Tiêu đem chuyện ngày đó kể lại cho mọi người nghe. Hắn cũng kể rõ chuyện mọi người tranh đọat Thánh Bia ác liệt, còn Thánh Bia lại bị một ngón tay vô cùng lớn đột nhiên xuất hiện giữa không trung đánh nát. Ngay cả người đứng trên Thánh Bia cũng bị đánh nát.

Ánh mắt mấy người Tương Vân Sơn dại hẳn đi, như si như ngốc. Tồn tại một thứ cường đại như thế, trừ thần ra còn ai đủ khả năng làm được?

Chuyện này kỳ thật cũng không phải là bí mật gì. Lúc đó người xem vô số, có rất nhiều người đã phi thăng Thánh Vực. Nhưng Lăng Tiêu cũng hiểu chuyện này quá sức tưởng tượng của mọi người. Phỏng chừng những người biết chuyện cũng không dám nói ra, cho dù nói ra cũng sẽ bị xem là chuyện cơ mật cần được phong tỏa thông tin.

Nên mấy người kia không biết cũng là bình thường.

Tương Vân Sơn nghe trong lòng ngổn ngang, nghĩ: "Nếu mình còn ở lại Tương gia, những chuyện như thế này có được biết không? Hiển nhiên là không!".

Nhưng bây giờ hắn nghĩ về Tương gia cũng đã có thể hoàn toàn giữ bình tĩnh. Hắn đang đi trên một con đường hoàn toàn khác những ngày xưa! Tương Vân Sơn thậm chí tin tưởng, chỉ cần mình tiếp tục kiên trì, tương lai Thục Sơn nhất định chẳng kém Tương gia là mấy!Đến lúc đó, thực lực của mình hoàn toàn khôi phục, cũng có thể hướng đến vài người đòi lại công đạo!

Vương Chân cười khổ, nói:

- Xem ra không phải thành viên trung tâm gia tộc đãi ngộ quả nhiên thua xa. Nếu nói như chủ nhân, chuyện này cho dù ở nhân giới cũng không phải là bí mật gì. Vậy mà ta cũng không biết gì, ai!!!
Ngươi bước vào lặp lại một lần nữa:

- Tên là Tương Vân Phong...

Nói xong trong giây lát hắn nhớ tới, vị quân sư trước mặt chẳng phải tên là Tương Vân Sơn sao? Tương Vân Phong... Chẳng lẽ là đệ đệ của quân sư đại nhân? Ai chà, thái độ vừa rồi của chúng ta cũng không được tốt lắm!

Tên thủ vệ thị vệ có chút hối hận, vừa mới xua chút u ám trong lòng đi, căn bản không thèm suy xét kỹ lưỡng hàm nghĩa của cái tên kia.

Tương Vân Sơn không để ý đến thị vệ đang nghĩ gì, sải bước chạy đi. Rất nhanh sau đó thấy một nam nhân vô cùng trẻ đi vào cửa lớn. Theo sau có mấy người ăn mặc như hộ vệ, trang phục mặc trên người đều thể hiện rõ dấu hiệu của Nam Châu liên minh. Những thị vệ cao cao tại thượng này đứng chờ trước một cánh cổng ngay cả tên còn chưa có vậy mà trên mặt chẳng có chút nào là bất mãn!

Còn Tương Vân Phong, sau khi thấy Tương Vân Sơn, một luồng khí nóng từ đáy lòng trào dâng, sống mũi cay cay, nước mắt ứa ra, nghẹn ngào kêu lên:

- Đại ca...!

Rồi lập tức chạy đến. Hai huynh đệ ôm chầm lấy nhau, khóc rống lên.

Lăng Tiêu đi đằng sau thấy thế, khoát tay nói:

- Trước hết đem những người Nam Châu liên minh đi theo xuống dưới thu xếp, để cho huynh đệ bọn họ vừa mới đoàn tụ nói chuyện một chút.

Lúc này, từ trong không trung vang lên một tiếng trêu chọc.

- Ừ, tới sớm không bằng tới đúng lúc. Hay cho một cảnh huynh đệ trùng phùng thật là cảm động quá.