Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 529 : Bỗng nổi gió

Ngày đăng: 03:04 20/04/20




Cả người Lỗ Văn run lên bần bật. Cho dù hắn không biết tình hình Nam Châu, cũng không thể không nghe nói về người thần kỳ phi thăng từ nhân giới Lăng Tiêu, cũng không thể không nghe nói qua nơi đã sản xuất ra đan dược giá trên trời có công hiệu thần kỳ - Thục Sơn phái, Vọng Thiên thành.

Lỗ Văn đứng ngây người ra, hai mắt mơ màng, miệng khẽ nhếch, bị chuyện này làm rung động đến nỗi mất khả năng suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Hai người Lăng Tiêu và Diệp Tử đứng đó, nhìn Lỗ Văn đang sửng sốt. Ánh sáng mặt trời hắt qua bóng cây bị tán ra thành nhiều tia nhỏ chiếu vào mặt Lỗ Văn, loang lổ, có vẻ hơi buồn cười.

Thật lâu sau, Lỗ Văn mới thở phào một cái, cả người dường như sống lại, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu tuy rằng còn rất phức tạp, tuy nhiên càng nhiều hơn nữa chính là thần sắc bội phục.

- Hoá ra ngươi chính là Lăng Tiêu, trách không được, trách không được!

Lỗ Văn liên tục lắc đầu cười khổ, sau đó ngẩng đầu, nói:

- Được, ta đồng ý với ngươi!

Câu trả lời rõ ràng lưu loát nhưng lúc này trong lòng Lỗ Văn cũng không bình tĩnh. Nhiều năm lăn lộn, cực cực khổ khổ, không phải là vì muốn có một cuộc sống ổn định sao? Hắn đương nhiên có thể suy diễn ra bản lĩnh xuất thần nhập quỷ của Tiểu Hắc. Từ đó đến giờ đám người Âu Dương gia đều liệt Tiểu Hắc vào danh sách tội phạm số một cần truy nã. Còn cái tên Lăng Tiêu đối với Âu Dương gia là một điều cấm kỵ, không ai dám nhắc tới. Một người trẻ tuổi mới từ nhân giới phi thăng lên chưa đến mười năm, dùng hai thân phận đùa bỡn một gia tộc trung cấp trong lòng bàn tay của mình. Mình nếu bỏ lỡ cường giả như thế, cuộc đời này chẳng lẽ còn có cơ hội lần thứ hai sao?

Lỗ Văn tính tình kỳ thật cũng không quá cương quyết, thậm chí còn có chút yếu đuối. Từ trước tới giờ đều cẩn thận làm người, cũng không chủ động trêu chọc đắc tội với người khác.

Nhưng tính tình và lý tưởng kỳ thật không có quan hệ gì với nhau cả. Tựa như một tên tiểu binh nhát gan sợ phiền phức nhưng trong lòng lúc nào cũng có giấc mộng tướng quân. Lỗ Văn làm sao không muốn mình cũng có thể có được thực lực cực mạnh, cười ngạo chúng sinh? Tính tình yếu đuối khiến hắn thậm chí có chút tự ti. Trong Thánh Vực tuy rằng người bình thường vô số kể. Nhưng bất kẻ người luyện võ nào từ nhân giới phi thăng đều chỉ cần không bao lâu, thực lực sẽ vượt qua Lỗ Văn, đạt tới cấp Kiếm Thánh bậc cao, thậm chí bước vào cảnh giới Kiếm Thần.

Trong lòng Lỗ Văn nhanh chóng tính toán, muốn vào tinh thạch mạch khoáng làm việc, kiếm lấy một ít tinh thạch, sau đó lại tìm một chỗ một lòng tu luyện, nhất định sẽ có chút tương lai. Nhưng không ngờ rằng việc rời khỏi Âu Dương gia lại là cửu tử nhất sinh, nếu không gặp Lăng Tiêu, tính mạng của bản thân khẳng định mất ở chốn này.

Đến lúc này, Lỗ Văn mới chính thức tỉnh ngộ, muốn trở nên nổi bật, muốn có tương lai, muốn ở trong Thánh Vực mà không bị người ta ức hiếp, lý tưởng này nếu không có một tổ chức hùng mạnh hậu thuẫn thì không thể thực hiện được.

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, hắn đã đoán được Lỗ Văn hơn phân nửa sẽ không cự tuyệt. Bởi vì hắn và Lỗ Văn đã từng ở một thời gian. Hắn coi như có chút hiểu con người Lỗ Văn.

Lăng Tiêu thấy vẻ mặt kiên quyết của Lỗ Văn bèn cười nói:

- Yên tâm đi. Chỗ của ta tuy không phải đầm rồng hang hổ nhưng cũng rất an toàn.

Lỗ Văn đỏ mặt. Tuy nói hắn quyết định rồi, nhưng người ta đứng trước tương lai bất định không khỏi có cảm giác hơi sợ hãi. Thấy vẻ mặt chân thành của Lăng Tiêu, tâm trạng Lỗ Văn rốt cục bình tĩnh lại một chút, thầm nghĩ: " Ngoại trừ am hiểu tinh thạch mạch khoáng, ta cũng không có sở trường gì khác. Cho nên, tới chỗ Lăng Tiêu so với Âu Dương gia cũng chẳng khác mấy."

Mãi đến khi ngồi trên lưng Tiểu Sửu, thấy bay nhanh qua một hồ nước giữa núi, tâm trạng Lỗ Văn rốt cục hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Đời người được mấy lần cơ hội! Đã lựa chọn, thì cứ tin tưởng đi rồi sẽ không hối hận!

Lăng Tiêu cũng không có vào thành Vọng Thiên, điều khiển Tiểu Sửu trực tiếp bay về Thục Sơn phái. Khi bay đến bầu trời Thục Sơn phái, tuy rằng trận pháp chưa mở ra, sương mù đầy trời, nhưng Diệp Tử vẫn bị cảnh đẹp chốn này làm kinh hãi đến ngây người.

Ngẩng đầu nhìn hai tòa núi cao xuyên qua mây, sau đó lại thấy dưới chân núi trời đầy sương mù, ngẫu nhiên chừa ra một khe hở, lại thấy phía dưới vạn trượng vực sâu không thấy đáy!

Nghe tiếng nước reo vang, vẻ mặt Diệp Tử hưng phấn từ trên người Tiểu Sửu nhảy xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn lên đỉnh hai ngọn núi cao không biết đến đâu kia, , nói với Lăng Tiêu:

- Phu quân, ta có thể xây dựng một căn phòng ở trên đỉnh núi kia, sau đó ở đó tu luyện được không?

Lăng Tiêu nao nao, lập tức gật đầu nói:
Lúc này, Tương Vân Sơn đứng ra, nhìn Lăng Tiêu nói:

- Tông chủ, Phương gia là họa lớn, phải trừ đi. Hơn nữa vừa lúc phạm vi một vạn ba nghìn dặm chung quanh Phương gia chưa quyết định gia tộc nào sẽ kinh doanh đan dược.

Ánh mắt Vương Chân sáng lên, trong ánh mắt nhìn Tương Vân Sơn mang theo chút bội phục, nói:

- Mượn đao giết người?

Tương Vân Sơn nhìn Vương Chân, như cười như không nói:

- Tâm kế của Vương huynh thật tốt a!

Vương Chân đầu óc mờ mịt, cắt ngang:

- Ta cũng không dám kể công. Ngài là quân sư của chúng ta mà!

Lục Hải đứng bên cạnh nói:

- Kế này tuy rằng không tồi. Tuy nhiên thủ đoạn như thế cũng quá mức tàn nhẫn. Phương gia hiện giờ về cơ bản đã bị chúng ta tiêu diệt. Những năm gần đây, bọn họ cùng vây cánh đều rất khiêm tốn. Chúng ta làm như vậy, có phải sẽ khiến rất nhiều người cho rằng chúng ta quá đa nghi và hẹp hòi hay không?

Tương Vân Sơn thản nhiên cười:

- Chúng ta đương nhiên không thể trực tiếp làm những chuyện như vậy. Thiên hạ lắm người thông minh. Chỉ cần chúng ta hơi ám chỉ cho người khác một chút để họ làm. Ta tin tưởng, nhất định không ai có thể tra rõ chuyện này.

Tương Vân Sơn gặp thấy bộ dạng Lăng Tiêu dường như có chút do dự, lại nói tiếp:

- Không cần lo lắng gì nữa. Nếu chúng ta thật sự cùng các đại gia tộc hợp tác, trong đó khẳng định sẽ sinh ra đủ loại mâu thuẫn. Hiện tại tất cả mọi người vì thu được điều gì đó từ chúng ta nên không thể không chủ động nịnh bợ chúng ta. Nhưng về lâu về dài, sẽ có người bị ích lợi hấp dẫn, có chủ ý không tốt. Nếu không thể hoàn toàn kinh sợ kẻ thù, chúng ta chẳng lẽ cứ phải vĩnh viễn dùng đại trận này phong bế sơn sơn môn sao?

Vương Chân nói:

- Nói là nói như vậy, thế lực trung cấp trở lên như cây có bóng, người có uy. Muốn tiêu diệt hoàn toàn, cũng không phải là chuyện dễ. Phương gia uy hiếp lớn nhất, chính là người đã lâu không xuất quan Phương gia lão tổ. Nghe nói hắn đang tấn công cảnh giới đại viên mãn. Nếu hắn thật sự thành công, lại có ý trả thù, chúng ta sẽ gặp khó khăn. Một cường giả cảnh giới đại viên mãn, có lực sát thương rất là đáng sợ!

- Vì đan dược của chúng ta mà đi đắc tội với một cường giả có hi vọng bước vào cảnh giới đại viên mãn, các đại gia tộc này dám làm sao?

Trương Dương khẽ cau mày, nhỏ giọng hỏi.



Post kiếm ăn nào!