Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 564 : Hết sức căng thẳng
Ngày đăng: 03:04 20/04/20
- Nếu ngươi là người đàn ông thì ra đây cùng đấu một trận với ta! Không nên giống như một kẻ nhu nhược tránh trong hang ổ của mình, trốn cũng đã nhiều năm rồi!
- Ngươi biết vì sao ta đánh khắp tất cả các cao thủ trẻ tuổi rồi mới tìm ngươi không? Đó là vì tuy rằng những người đó bị đánh bại nhưng bọn họ còn là người đàn ông hơn ngươi!
- Thục Sơn phái của các ngươi có khá nhiều phụ nữ xinh đẹp, mà ta thì thích phụ nữ xinh đẹp, không thích giết phụ nữ, nhưng nếu ngươi không ra ngoài đánh với ta một trận thì ta không dám đảm bảo khi những phụ nữ của ngươi gặp lại ngươi có đầy đủ không!
… ….
Lăng Tiêu khoanh chân ngồi ở nơi đó, nghe Tương Vân Sơn nói Diệp Thiên đang chế giễu Lăng Tiêu, vẻ mặt bình thản, nhưng trái lại nếu là người khác thì rất phẫn nộ.
Thậm chí ngay cả Lam Hi thích trêu cợt Lăng Tiêu thì cũng có chút nổi giận, nhíu mày nói :
- Khẩu khí của tên nhóc con này ghê gớm thật! Hơn nữa mở miệng liền gom tất cả phụ nữ của Thục Sơn phái vào, thật là thứ có mẹ sinh mà không được mẹ dạy! Ngươi muốn hay không … Ta đi dạy cho hắn, cho hắn biết làm sao để làm người?
Lam Hi là một người cổ quái hay thay đổi tính tình, đừng nhìn bà đã trải qua vô số năm tháng nhưng tính tình thì cũng không biến hóa chút nào, thuộc loại người thích gây chuyện!
Miệng bà không nói nhưng chuyện gia đình Lam Thiên Mai bị trục xuất khỏi Lam gia, làm sao mà không tức giận. Nếu không thể nói gì với người của Lam gia mình, thủ phạm Diệp gia trong chuyện này, tự nhiên sẽ khiến bà không vui.
Những người khác cũng có vẻ mặt giận dữ. Một năm trước Lam Thiên mai đã đột phá tới cảnh giới Đại Viên Mãn. Cuối cùng Lăng Tiêu cũng trả cho nàng bộ thủ sáo kia, còn truyền cho nàng một bộ công pháp. Vốn là muốn cho Hoàng Phủ Nguyệt, tuy nhiên nếu đã là người một nhà thì điều đó có chút không tốt lắm.
Sau khi Lam Thiên Mai từ chối vài lần, cũng tiếp nhận ý tốt của Lăng Tiêu. Dù sao đây cũng là di vật của sư phụ nàng, đã mất một Hàn Tàm Ti, cái này có thể trở về tay mình thì tự nhiên nàng sẽ vô cùng vui mừng.
Hơn nữa chẳng những Lăng Tiêu truyền cho nàng một bộ công pháp, còn muốn luyện chế Băng Hồn Bảo Thạch thủ sáo một lần nữa, năng lượng ẩn chứa trong đó cũng hơn xa lúc trước!
Cho nên, trong lòng Lam Thiên Mai trước sau cũng cảm thấy thiếu tông chủ một thiên đại nhân tình. Nàng vốn là người không muốn chiếm tiện nghi của người, vừa nghe Diệp Thiên nói lời nhục mạ Lăng Tiêu, cũng không kiềm nổi nhảy lên một cái, lạnh lùng nói :
- Ta sẽ đi gặp hắn!
Hai người đánh nhau ở bên này đồng thời căm tức, liếc mắt một cái, sau đó thu hồi binh khí. Mắt thấy một bóng người giống như khoảng hạt đậu tương ở nơi rất xa, gần như trong khoảnh khắc liền từ không trung bay tới!
Bước đi thong thả, cử chỉ tao nhã, một thân khí chất đạm bạc khiến cho người ta có cảm giác phóng khoáng thoát tục. Những người phía dưới trông thấy Lăng Tiêu, lại nhìn Diệp Thiên với vẻ lạnh lùng cũng đứng trên không trung, lập tức cảm thấy thoạt nhìn Lăng Tiêu có lẽ thân thiết hơn một chút.
Hơn nữa Lăng Tiêu cũng thuộc một phần của thành Vọng Thiên, cho nên từ tron g lòng mà nói, phần lớn số người ở đây chỉ muốn hy vọng Lăng Tiêu có thể thắng.
- Ngươi đã tới chậm rồi.
Diệp Thiên nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra một chút dao động cảm xúc nào.
- Là ngươi đến sớm.
Lăng Tiêu cười với vẻ không vấn đề gì
Lúc này, Diệp Thiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hư không, mày hơi hơi nhăn lại, sau đó nhìn Lăng Tiêu, khóe miệng hiện lên một chút châm chọc nhàn nhạt :
- Không thể tưởng được ngươi lại nhát gan như vậy, cuối cùng vẫn đưa lão tổ bà bà đến đây. Một khi đã như vậy, sao ngươi không gọi bà đến đây trực tiếp đánh bại ta, không phải tốt hơn sao?
Đối mặt với sự trào phúng của Diệp Thiên, Lăng Tiêu chỉ có chút cười thản nhiên, lấy tay chỉ những người phía dưới, sau đó nói :
- Giống như bọn họ, chỉ là người xem náo nhiệt thôi. Nếu trong lòng ngươi không để ý thì cần gì phải nói ra?
Diệp Thiên nao nao, lập tức cười chế giễu, sau đó nói :
- Không thể tưởng được, lá gan ngươi thật đúng quá nhỏ. Được rồi, cho là Lăng Tiêu ngươi nói có lý! Lăng Tiêu, hôm nay ta chiến đấu với ngươi một trận, cũng không liên hệ với gia tộc ta!
Diệp Thiên nói xong, chậm rãi rút ra trường kiếm của mình, kiếm quang lóe lên, nhìn ra được là một thanh bảo kiếm được luyện chế bởi tài liệu thượng đẳng, hướng về phía Lăng Tiêu lạnh lùng cười, nói :
- Đến đây đi, hãy cho ta xem, cuối cùng ngươi thật sự nổi danh hay thật sự không xứng đáng!