Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 567 : Bế quan trăm năm

Ngày đăng: 03:04 20/04/20




Sau trận chiến giữa người luyện võ thiên tài Diệp Thiên của Diệp gia và tông chủ Lăng Tiêu thì họ cùng một lúc mất tích! Tin tức này lập tức bùng nổ to lớn ở Nam châu. Rất nhiều người sau khi chứng kiến vào ngày đó trở về, muốn quyết chí thề nặng không tu luyện thành công quyết không bỏ qua, bộc phát ra hình thức tu luyện hơn mấy người bình thường; hoặc là từ nay về sau sa sút hoàn toàn hết ăn rồi lại nằm. Những người này không có lý do tu luyện quá qua loa, tu luyện có thể như thế nào?



Tu luyện cả đời cũng không đạt được loại cảnh giới này! Còn không bằng thừa dịp tốt mà hãy hưởng thụ. Những người này mặc kệ là già trẻ hay nam nữ đều như bị kích thích, gần như không phải vài thứ bình thường.

Hơn nữa, mơ hồ còn đồn đại, nói cùng ngày hai người chiến đấu còn có một cường giả thứ ba ở đây, nhưng ai cũng không rõ ràng lắm. Trận chiến này truyền ra gã Diệp Thiên kia có thực lực không thua kém gì cảnh giới Đại Viên Mãn trung cấp, nhưng chuyện khiến người ta kinh ngạc nhất cũng là Lăng Tiêu có thể đánh đến lưỡng bại câu thương với Diệp Thiên! Nói đến thiên tài, dường như Lăng Tiêu với độ tuổi không đến năm mươi từ Nhân giới càng tốt hơn!



Bởi vì có người biết chuyện lộ ra, Diệp Thiên thực sự là thiên tài, nhưng từ nhỏ được gia tộc Diệp gia dốc hết toàn lực để bồi dưỡng, nếu đem so sánh, người bị thiên mạch như Lăng Tiêu với kinh mạch không thông khi sinh ra, còn kém hơn Diệp Thiên nhiều lắm! Thục Sơn kiếm phái ở trong lòng mọi người, cũng không phải chỉ là một môn phái thần bí nhỏ nổi danh với đan dược. Mà vốn là môn phái thực sự sánh vai với thế lực lớn!

Thời gian mười năm nhoáng cái mà qua, đối với tuyệt đại đa số người luyện võ ở Thánh Vực mà nói, thời gian mười năm tuy chỉ trong nháy mắt trôi qua, trong năm tháng dài đằng đẳng ở Thánh Vực, thậm chí ngay cả một cành hoa nhỏ bé cũng không tính. Mà mười năm nay đối với đám người Thục Sơn kiếm phái mà nói, lại vô cùng gian nan.



Lúc trước Lăng Tiêu làm một lượng lớn tinh thạch sinh mệnh, tinh thạch sinh mệnh đại diện cho Lăng Tiêu vẫn hoàn toàn không tổn hao gì, nhưng từ sau lần chiến đấu, suốt mười năm Lăng Tiêu vẫn chưa hiện thân ở Thánh Vực! Mấy năm trước Hoàng Phủ Nguyệt, Tống Minh Nguyệt, Isa, Phong Linh và Thượng Quan Vũ Đồng cũng tỷ thí phân được cao thấp.
- Ta nói cho tiểu tử ngươi, ta dã tu luyện mấy năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu mỹ nhân nàng như thế nào trở nên hùng mạnh như vậy? Ngươi có được pháp bảo gì để tế luyện nàng hay không?

Lăng Tiêu lắc lắc đầu, Huyền Thiên nói đến pháp bảo, Lăng Tiêu bỗng nhiên đau lòng cho Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp. Mặc kệ nói như thế nào, đó cũng là một món pháp bảo của mình, tuy rằng không tính là bản mạng pháp bảo nhưng dù sao cũng làm bạn với mình cũng nhiều năm, lại bị hủy, trong lúc nguy cấp ấy, ngay cả mảnh vụn cũng chưa kịp thu hồi.

Hiện giờ đã qua trăm năm, muốn tìm được e rằng không có khả năng rồi. Vừa nghĩ vậy, Lăng Tiêu hận Diệp Thiên sâu thêm một tầng, đồng thời cũng cảm giác được, làm một tên kiếm tu, đã sắp bước vào cảnh giới Độ Kiếp kỳ, mà vẫn chưa có bản mạng pháp bảo, thật sự là một chuyện mất mặc quá mức! Tiểu Yêu thì sao? Bản mạng pháp bảo, cần tâm ý tương thông với mình và nếu như thân rơi xuống, pháp bảo cũng sẽ bị tổn thương thật lớn, thậm chí sẽ mai một theo.

Mà lúc này tiểu Yêu rõ ràng đã tiến hóa trở thành kiếm linh bậc cao, thậm chí ngưng kết thành thật thể, tiểu Yêu sống vốn chính là một kiếm linh rất mạnh. Mặc kệ nói như thế nào, Lăng Tiêu cũng không muốn luyện hóa một kiếm linh có linh trí thành bản mạng pháp bảo của mình. Lăng Tiêu lững thững đi ra, đứng trên dãy núi, tinh thần lực giống như đại dương mênh mông, mở rộng tràn ra bốn phương tám hướng, khi tới mười vạn dặm, mới không thể kéo dài hơn nữa! Tất cả những vật trong mười vạn dặm, đối với Lăng Tiêu mà nói, chỉ là ngón tay!

Tuy nhiên tiêu hao tinh thần lực cũng thật kinh người! Nháy mắt Lăng Tiêu thu hồi tinh thần lực, xem ra không thực sự đạt tới cảnh giới Đại Thừa kỳ trực tiếp vận dụng pháp tắc, chỉ dùng một phần nhỏ năng lực này là tốt rồi! Trong lòng lại nghĩ : Dùng cái gì làm bản mạng pháp bảo là tốt nhất chứ?

Ngay trong quá trình một đường tinh thần lực của Lăng Tiêu qua, ít nhất có hai mươi người đang bế quan trong Thục Sơn phái cùng một lúc mở mắt, trong mắt tràn đầy loại tình cảm ngạc nhiên vui mừng, cũng đứng dậy ra ngoài cửa. Đồng thời đi tới quảng trường phía trên thác nước lớn. Truyện Sắc Hiệp

Nơi này hiện tại đã trở thành chỗ ở của nhân viên cao cấp của Thục Sơn. Những đám tiểu đồng này thấy các sư tổ cùng nhau xuất hiện mà ngày thường gần như không hiện thân, không kiềm nổi cũng kinh ngạc vạn phần. Lúc này ánh mắt Lăng Tiêu, theo đó kéo tới dãy núi nhấp nhô, bay về hướng xa, bỗng nhiên ánh mắt của hắn sáng lên.