Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 57 : Đều tự tính kế (Hạ)

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


Mọi người đều nhìn về góc phát ra âm thanh, làm người ta rất ngạc nhiên là trong đại sảnh không ngờ còn có loại người như thế này? Trời, hai mươi vạn kim tệ. Hắn nói cứ như đồng tệ vậy?



Chỉ thấy một người mặc trường bào màu đen, đầu đội nón tre đang ngồi ở góc đại sảnh. Những người bên cạnh thậm chí không ai muốn đứng gần kẻ ăn mặc quái dị này, nghe giọng nói cảm thấy giống một lão già.



Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, người áo đen thờ ơ, ngồi ở đó cho người ta một loại cảm giác "người lạ, chớ tới gần"



Hoàng Phủ Thương Tùng cũng ngây người một chút, lập tức có phản ứng, tiếp tục nói:

- Có người trả hai mươi vạn kim tệ. Xem ra giá trị của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng này đã được mọi người tán thành. Còn có ai trả cao hơn nữa không?



Trong phòng Thượng Quan Vũ Đồng đang ngồi còn có một mỹ phụ trung niên, một chiếc váy dài Hắc Thiên Nga bao phủ lấy thân hình đẫy đà xinh đẹp của nàng. Mái tóc như thác nước bù xù ở sau đầu được búi lên lộ ra chiếc cổ trắng nõn như ngà voi. Hai gò mò ẩn ẩn lộ ra nét đỏ ửng, nụ cười mờ nhạt như một giấc mộng mê người.



Mỹ phụ trung niên nói với Thượng Quan Vũ Đồng:

- Ba mươi vạn. Nếu còn ai trả giá cao hơn, chúng ta sẽ bỏ cuộc.



- Nhưng sư phụ...

Thượng Quan Vũ Đồng mặt đối mặt với mỹ phụ trung niên này, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ của một cô bé, làm nũng nói:

- Người ta muốn con Đại xà này mà.



Mỹ phụ trung niên vỗ nhẹ lên đầu Thượng Quan Vũ Đồng, sau đó thở dài nói:

- Là vì tiểu tử lớp con phải không? Cậu ta sinh tử không rõ. Hơn nữa đan dược luyện chế từ máu huyết Bạch Ngọc Xích Mục Mãng cũng không giải được thiên mạch. Con cần gì phải làm như vậy?



Thượng Quan Vũ Đồng ngoan cố nói:

- Sư phụ. Cậu ta là người rất có tiềm lực, con rất thưởng thức cậu ta. Hơn nữa, con và tỷ tỷ cậu ta là tỷ muội tốt. Sư phụ, người giúp con đi mà, được không?
Tất cả mọi người bên dưới đều như chết lặng. Có quý tộc nhỏ bình thường đều cho mình là giàu có, lúc này cằm sắp rớt ra. Bọn họ rốt cuộc hiểu thế nào là trời còn có trời cao hơn. Vốn bọn họ còn cảm thấy mình rất có tiền, nhưng so sánh với người ta, mình chỉ là một tên ăn mày.



Mặt Thượng Quan Vũ Đồng tức giận đến trắng bệch, hung hăng trừng mắt nhìn về phía kia một cái, ngậm miệng lại. Mỹ phụ trung niên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dùng tay cầm lấy bàn tay hơi lạnh của đồ nhi, nói:

- Sẽ có biện pháp.



Mắt Thượng Quan Vũ Đồng sáng lên, lập tức dịu dàng nói:

- Con biết, sư phụ nhất định có biện pháp.



Mỹ phụ trung niên lắc đầu cười khổ:

- Con đừng vội nịnh ta. Ta nói chính là ngâm thuốc. Còn không biết học sinh bảo bối của con có chịu mạo hiểm sinh mạng không.



Mặt Thượng Quan Vũ Đồng trở nên ảm đạm, lắc đầu nói:

- Nếu là như vậy còn không bằng làm người thường.



Mỹ phụ trung niên gật đầu nói:

- Thực ra làm một người thường chưa hẳn đã không hạnh phúc.



Hoàng Phủ Thương Tùng kích động tuyên bố con Bạch Ngọc Xích Mục Mãng thuộc về vị tiên sinh trên lầu hai. Mọi người bên dưới vỗ tay rào rào. Tất cả mọi người đều cảm thấy cuộc đấu giá hôm nay rất đã nghiền, cảm thấy rất vui vẻ sảng khoái. Sợ là trong một thời gian dài, đế đô sẽ dấy lên cơn lốc mạo hiểm.



Lúc này có người nhớ tới người áo đen thần bí trong góc đại sảnh, muốn thấy được mặt hắn. Nhưng lại phát hiện ở trong góc đó đã sớm trống trơn.