Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 570 : Luyện hóa núi lớn
Ngày đăng: 03:04 20/04/20
Diệp gia gia chủ có chút nghẹn họng trố mắt ra nhìn. Trước là bị tin tức chân chính thiên tài Diệp Thiên bước vào cảnh giới đại viên mãn làm cho kinh ngạc đến ngây người, sau đó lại bị câu nói kế tiếp của hắn dọa cho 1 trận. Hắn vội vàng nhìn trước ngó sau, tinh thần lực bao trùm toàn bộ sân, phát hiện không có hiện tượng dị thường, mới nghiêm mặt nhỏ giọng nói:
- Tiểu tổ tông của ta, những lời này về sau không nên tùy tiện nói ra! Bên trong mỗi gia tộc kỳ thật có gian tế của gia tộc khác trà trộn vào. Năm xưa bởi vì biểu hiện của con quá xuất sắc, rất nhiều đại gia tộc đã sớm chú ý đến con. Nếu không phải một trăm năm nay con mai danh ẩn tích, chỉ sợ Diệp gia chúng ta sớm đã bị người ta cô lâp rồi. Ôi! Có một số sự việc, trong lòng nghĩ thì được, nhưng không thể nói ra. Thiên nhi, nhất là con, người trong tương lai tiếp quản Diệp gia, nói chuyện phải cẩn thận, để ý một chút. Họa thường là từ miệng mà ra đó!!!
Diệp Thiên tuy rằng cũng không muốn nghe gia chủ lải nhải chút nào, tuy nhiên cũng hiểu được đối phương là vì tốt cho mình. Hắn khẽ mỉm cười, sau đó thản nhiên nói:
- Được rồi, con nghe lời cha là được! Về sau không nói thế nữa.
Trong lòng nghĩ: "Đến lúc đó ta thu phục Tư Đồ gia rồi, ngươi sẽ hoàn toàn yên tâm thôi!"
Diệp gia gia chủ lúc này mới cảm thấy hài lòng, gật gật đầu, cảm thấy Diệp Thiên sau trăm năm bế quan, tính tình cũng đã kiềm chế bớt. Xem ra người ta muốn trưởng thành, tất cần phải kinh qua thời gian tôi luyện! Không sai, không sai, lão luyện hơn!
Diệp Thiên mang theo vài người ly khai Diệp gia, bằng vào trí nhớ khi xưa, bắt đầu hướng về một phương lao đi như chớp!
……. ………
Lăng Tiêu đứng trước tòa núi lớn, tinh thần uy áp che trời phủ đất đè xuống phía dưới. Các loài cầm thú trên núi bất kể lớn nhỏ đều hoảng sợ kêu to, gầm rú rít gáo bỏ chạy. Truyện Sắc Hiệp
Ngay cả mấy con ma thú vượt qua cảnh giới Tiên Thiên, đạt tới cảnh giới tu luyện giả rốt cục cũng không chịu nổi uy áp khủng bố như thế, cụp đuôi chạy té ***.
Lăng Tiêu thản nhiên cười. Sở dĩ không giết chết hoặc phong ấn chúng no, là bởi vì Lăng Tiêu nghĩ đến sủng vật của mình – Tiểu Sửu. Cũng không biết nhiều năm trôi qua như vậy Tiểu Sửu đạt đến cảnh giới gì!
Song ma thú cánh dài này vốn dĩ không nên quanh quẩn bên mình. Nó là thuộc về bầu trời mênh mông!
Lăng Tiêu phân thân và bản thể đồng thời hướng tới không trung phát ra tiếng rít gào phẫn nộ!
Trên bầu trời xảy ra một trận dao động khó hiểu. Ở đó dường như có đại lượng thiên địa pháp tắc bị tiếng rống của Lăng Tiêu làm sụp đổ, tuy nhiên lại nhanh chóng khép lại.
Hai tay Lăng Tiêu không ngừng kết ấn. Tòa núi lớn này cũng từng bước bắt đầu thu nhỏ chậm đến mức bằng mắt thưởng không thấy được.
Ba tháng sau, Hàm Hàn bảo định bị Lăng Tiêu luyện hóa thành công, lơ lửng giữa không trung, gần như không cảm giác được nó có dao động gì cả, nhưng thực lực chân chính đã đạt đến một cảnh giới nhất định. Từ Hàm Hàn bảo đỉnh cảm giác được một áp lực to lớn, dường như mang theo thần uy!
Nửa năm sau, ngọn núi lúc trước cao vạn thước, đường kính mấy mươi dặm đã bị Lăng Tiêu luyện chế thành ngọn núi nho nhỏ, cao trăm mét, đường kính mấy trăm mét! So với xưa đã giảm đi mấy trăm lần! Trên mặt núi mọi thứ chẳng thay đổi gì. Cây cối vẫn tươi tốt như trước, núi đá vẫn lởm chởm như trước. Nhìn thật kỹ, sẽ thấy đám cầm thú trên núi dường như đã quen với việc sinh hoạt giữa không trung, hồn nhiên không biết gì, vẫn bay nhảy trên núi.
Lúc này, Lăng Tiêu lại hét lên một tiếng, từ trong miệng mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, phun lên Hàm Hàn bảo đỉnh. Đây không phải là bị ép đến mức hộc máu, mà là thời khác mấu chốt nhất để luyện chế bổn mạng pháp bảo.
Hàm Hàn bảo đỉnh như một khí cầu căng lên giận dữ, chậm rãi phóng to, biến thành một cái đỉnh lớn đường kính hơn cây số, chậm rãi di động đến phía dưới tòa núi đã nhỏ đi gấp trăm lần kia.
- Đi!
Lăng Tiêu quát một tiếng, Hàm Hàn bảo đỉnh bộc phát hào quang xanh đen, nuốt chửng cả ngọn núi! Ngay sau đó, xuất hiện một ngọn lửa không màu thiêu đốt bên dưới đỉnh. Sau đó, dần dần, ngọn lửa bao phủ toàn bộ Hàm Hàn bảo đỉnh trong đó!
Sau tám tháng, Hàm Hàn bảo đỉnh đã một lần nữa thu nhỏ lại thành một thước vuông, nhưng màu đỉnh từ lam đen biến thành lam tro. Nhìn thật kỹ, hoa văn trên đỉnh cũng đã thay đổi thật lớn, biến thành chim chóc cây cối hoa lá núi đá lởm chởm. Phù điêu thoạt nhìn rất sống động, nhìn thật kỹ dường như có cầm thú đang chạy nhảy!
Tinh xảo xinh đẹp tới cực điểm, cũng khủng bố tới cực hạn! Một đồ vật nhỏ như vậy là do tòa núi lớn biến thành. Thử hỏi, ai có thể ngăn cản?