Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 600 : Người của Tôn gia

Ngày đăng: 03:05 20/04/20




Bảo vật của gia đình Triệu Dũng bị người ta nhìn chăm chú.



- Nhà của ngươi ở đâu?

Lăng Tiêu dùng một lực đạo nhu hòa nâng Triệu Dũng lên, sợ hắn lần đầu tiên phi hành sẽ sợ hãi nên cũng không bay quá nhanh. Nhưng đối với Triệu Dũng, tốc độ này còn khiến hắn cảm thấy kích thích một cách đặc biệt, tâm lý cũng không phải quá sợ hãi, bởi vì từ nhỏ Triệu Dũng đã mong có một ngày mình cũng có thể bay lên không trung, tự do bay lượn.



- Ân công, nhà của ta ở một thôn trang nhỏ bên ngoài quận Bạch Lộ ba mươi dặm, là… là một nơi rất nghèo.



Triệu Dũng gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói. Trong lòng hắn có chút kỳ quái, trên không trung rõ ràng là có gió rất to, nhưng hắn lại không hề cảm thấy.



Lăng Tiêu mang theo Triệu Dũng bay rất nhanh đến chỗ cái thôn nhỏ cách đó vài dặm. Lăng Tiêu không cần nghĩ tới sẽ làm cho dân thường trong thôn hoảng sợ, từ trên không trung mang theo Triệu Dũng hạ xuống. Triệu Dũng tuy trong lòng cũng không sợ hãi, nhưng ngay khi hai chân chạm đất, cũng cảm thấy hai chân hơi mềm nhũn ra, thiếu chút là ngồi trên mặt đất.



Lăng Tiêu giữ chặt lấy hắn, hỏi:

- Ngươi không sao chứ?



Triệu Dũng có chút thẹn thùng, gật gật đầu, sau đó nói:

- Ân công, ta không sao, đã khiến ngươi chê cười rồi!



- Đâu có, lần đầu tiên ta bay lên không trung còn không được bằng ngươi.



Lăng Tiêu thuận miệng nói, lại khiến cho Triệu Dũng trong lòng cảm cảm động vô cùng, nghĩ Lăng Tiêu là người có thân phận gì, không ngờ cũng am hiểu tâm ý người khác như vậy.



Từ cái thôn nhỏ phía trước bỗng nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa, nghe có chút hoảng hốt. Triệu Dũng hơi nhíu mày, thôn nhỏ này tuy rất gần quận Bạch Lộ, nhưng bình thường có rất ít người đi tới nơi này, hơn nữa chó trong thôn không cắn người quen.



Lăng Tiêu lại cảm thấy có chút không ổn, giơ tay ra kéo lấy tay Triệu Dũng, vận công pháp, nhanh như điện chớp xông vào trong thôn. Kết quả là có một người dân trong thôn thấy Lăng Tiêu kéo tay Triệu Dũng, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, lời nói vừa ra đến ngoài miệng lập tức lại bị nuốt trở vào, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn Lăng Tiêu, bởi vì hắn cảm giác được trên thân thể người này có một sự uy nghiêm khiến cho hắn sợ hãi từ tận đáy lòng.




Người nọ trên trán trong nháy mắt chảy đầy mồ hôi, hoàn toàn bị dọa cho sợ chết khiếp, nhìn người trung niên này, nói:

- Lão đại, không ổn rồi. Đứa con nhà này dẫn về một người có sức mạnh phi thường, những người của chúng ta ở phía trước cửa liên thủ lại cũng không thể chống đỡ được!



- Cái gì?



Người trung niên này nhảy chồm lên, vẻ bình tĩnh trên mặt vừa rồi lập tức biến mất, thất thanh nói:

- Thế là sao? Lần này chúng ta tới đây vô cùng bí mật, hoàn toàn không thể nào kinh động đến những người ở quận Bạch Lộ!



Nói xong hắn trực tiếp đi ra ngoài, trên trán cũng không kìm nổi chảy đầy mồ hôi. Thực lực của hắn tuy đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thần, ở trong quân đội của gia tộc xem như thực lực cũng không tồi, nhưng hắn rất tự biết mình. Cao thủ trong Thánh Vực này nhiều vô kể, có thể giết vô số người của hắn, thực lực giống như hắn, thậm chí không bằng một ngón tay của những nhân vật lớn này!



Hắn đi ra cửa liền thấy một cảnh tượng suốt đời khó quên. Nhóm thuộc hạ của hắn chừng hơn trăm người tất cả đều bị ném vào trong sân giống như ném những thứ rác rưởi.



Nhưng tất cả những người này đều không chết, bởi vì hắn nhìn thấy tròng mắt của những người này không ngừng chuyển động, trong đó lộ vẻ hoảng sợ.



Lúc hắn đi ra, những người ở bên ngoài đã không còn một ai có thể đứng, hết thảy những chuyện này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.



Bỗng nhiên hắn cảm thấy hai chân mình hơi mềm nhũn ra, nhìn người thanh niên đang đi về phía hắn, ở phía sau còn có một người trẻ tuổi vẻ mặt kiên nghị, trong mắt tràn đầy sự giận dữ. Tên đầu mục này lắp bắp nói:

- Cao nhân đáng… đáng kính, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta đều là quân đội của liên minh Tôn gia ở phía nam. Người trong nhà ngàn vạn lần không nên đánh nhau, đừng gây ra sự hiểu lầm!



Triệu Dũng không để ý đến những người này, vọt thẳng vào trong nhà. Ngay khi người trung niên đang nói ngã xuống đất, bên trong căn phòng trước mặt bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu xé tâm can:

- Mẹ!