Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1012 : Đó là tiểu thiếp của ta

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


Những lời này vừa ra, mọi người trong sảnh đều thở dài, hứng thú uống rượu dùng bữa không còn nữa, chỉ còn lại một mình Sở Dương đang thoải mái ăn uống.



Bởi vì hắn căn bản không biết cái gọi là cửu tôn bổ thiên là có ý tứ gì?



“Vạn Dược Đại Ðiển vốn chính là vì luyện chế Bổ Thiên Ngọc, mà luyện chế Bổ Thiên Ngọc chính là vì đối phó Cửu Kiếp Kiếm Chủ! Sau khi luyện ra Bổ Thiên Ngọc, chín vị cao giai chí tôn dùng công pháp khác nhau, đem Bổ Thiên Ngọc đưa vào một chỗ nào đó, sau đó do một vị công lực cao nhất, đem Bổ Thiên Ngọc lấp lên, người này liền là pháp tôn đại nhân”.



Hàn Tiêu Nhiên biết Sở Dưong không hiểu, ở một bên giải thích kĩ càng cho hắn.



“Nhưng cái Bổ Thiên Ngọc này vì sao có thể đối phó Cửu Kiếp Kiếm Chủ?” Sở Dương khó hiểu nói.



“Không phải, tương truyền sứ mệnh của Cửu Kiếp Kiếm Chủ chính là bổ thiên, bù lại Cửu Trọng Thiên. Mà Bổ Thiên Ngọc, từ trên một loại trình độ nào đó liền có tác dụng cửu kiếp. Cho nên... nếu là ở trước khi Cửu Kiếp Kiếm Chủ bổ thiên, đem Cửu Trọng Thiên bổ rắn chắc trước, như vậy liền có thể đủ phá hư số mệnh của Cửu Kiếp Kiếm Chủ!” Hàn Tiêu Nhiên nói.



“Ồ, thì ra là thế” Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ khen: “Kế hay!”



Hàn Tiêu Nhiên thở dài, lẩm bẩm nói: “Hai tôn giả Phong Nguyệt... là trong cả đời Hàn Tiêu Nhiên ta, người tôn kính nhất” Nói xong, liền trầm mặc không nói. Thật lâu sau lại ảm đạm lắc lắc đầu.



Gia Cát Sơn Vân nói: “Nếu hai vị tôn giả Phong Nguyệt nhúng tay việc này, như vậy, bây giờ chúng ta đã không làm chủ được. Kế hoạch sớm định ra, phải thay đổi. Chuyện lúc trước chúng ta muốn thương lượng đành phải thôi. Bây giờ phải thương thảo là làm sao có thể làm cho Vạn Dược Ðại Ðiển cùng cửu tôn bổ thiên tiếp tục!”



Mọi người chậm rãi gật đầu, từng người sắc mặt trầm trọng.



Gia Cát Sơn Vân trầm ngâm một chút nói: “Kế hoạch sớm định ra là Gia Cát gia tộc chủ trì, pháp tôn đại nhân cùng các đại chí tôn ra mặt cuối cùng, làm một chuyến mấu chốt. Nhưng bây giờ hiển nhiên đã không thích hợp nữa”.



Hắn cười khổ một tiếng nói: “Hai vị lão tổ tông của Gia Cát gia tộc chúng ta bế quan đã mấy ngàn năm, sẽ không dễ dàng xuất quan, hơn nữa... Chỉ sợ liền xuất quan bây giờ cũng không phải là đối thủ của hai người Phong Nguyệt! Ta chỉ có thể hết sức mời...”



Nói xong, ánh mắt Gia Cát Sơn Vân nhìn hai người của Lăng gia, cùng hai người của Dạ gia.



Bốn người im lặng.



“Hàn Vũ, chí tôn của Lăng gia các ngươi một lần này đến bổ thiên là vị nào?” Trong mắt Gia Cát Sơn Vân hiện lên một tia không vui, hiển nhiên đối với bốn người này trầm mặc có chút bất mãn, nhưng chợt lóe lướt qua, lập tức vẻ mặt vui vẻ hỏi.



“Là thất tổ tông lão nhân gia hắn!” Trên mặt Lăng Hàn Vũ lộ ra một tia tôn kính: “Lão nhân gia hắn bây giờ chính là tu vi lục phẩm chí tôn đỉnh phong!”




Nguyên Kim Bảo đột phát suy nghĩ kì lạ nói: “Hai vị tôn giả Phong Nguyệt nhận đệ tử, chắc là vì đại chiến ngày sau làm chuẩn bị, cũng là chuẩn bị tốt muốn liều chết một chuyến, lúc này mới nhận đồ đệ trước, truyền xuống y bát...”



Những lời này ra, sắc mặt mọi người đều là trầm trọng hẳn lên.



Lúc trước không hướng phương diện này nghĩ, bây giờ nghĩ đến, thật sự là rất có khả năng.



Dạ Thí Phong ha ha cười nói: “Ngay cả Phong Nguyệt tôn giả đều đã có truyền nhân, thật không biết Ninh chí tôn cùng Bố chí tôn có đồ đệ hay không? Ha ha... Chung quy không thể những Cực Đạo cường giả này cùng nhau nhận đồ đệ chứ? Vậy lại là thành việc trọng đại Cửu Trọng Thiên thay đổi triều đại rồi”.



Khóe miệng Sở Dương giật giật, sau đó lại giật giật, cuối cùng lại giật giật.



Khụ khụ, Khinh Vũ của ta... Hừ hừ hừ hừ...



Nói chuyện đến về sau, mọi người lại bàn một chút chuyện khác, ăn xong cơm, Gia Cát Sơn Vân mời nói: “Ba vị tổng chấp pháp có hứng thú đi theo cùng tại hạ uống chút nước trà hay không? Thuận tiện, đánh cờ một phen như thế nào?”.



Ba người vui vẻ đáp ứng.



Bọn người Dạ Thí Vũ cùng Sờ Dưong đều biết, Gia Cát Sơn Vân bây giờ mời, mới chính thức lại là liên lụy cơ mật trung tâm nhất. Hắn thức thời cáo từ.



Mọi người ở đầu Bạch Ngọc Kiều chia tay.



Sở Dương cùng hai người Lăng Hàn Vũ sau khi tách ra, đang muốn cùng Dạ Thí Vũ đánh cái tiếp đón, lại thấy Dạ Thí Vũ đã như tránh rắn rết đi đến không có bóng dáng...



Sở Dương đắc ý cười một tiếng, một bước nhoáng ba cái, hướng về nơi cùng Nam Cung Thệ Phong ước định đi đến.



Trước hồ Thủy Nguyệt, đã là đêm khuya, vẫn như cũ là người đến kẻ đi, ngọn đèn chiếu mặt hồ một mảng nghê hồng bảy màu, cảnh sắc cực kì lộng lẫy. Sở Dương một đường đi một đường thưởng thức, nhưng hắn không chú ý, ở trong đám người phía sau, liền có một bóng người một thân đồ đen yểu điệu liếc mắt một cái thấy được hắn, ngay sau đó giống như bị điện giật dừng ở nơi đó!



Lập tức, trong cặp mắt kia, liền tràn ngập nước mắt.



Trong mộng gặp ngươi trăm ngàn lần, nay ngươi tại chỗ đèn đuốc tàn tạ này!