Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1018 : Cái gì kêu là tàn khốc?
Ngày đăng: 03:05 22/04/20
Ô Thiên Thiến gật gật đầu, có chút mệt mỏi nói: “Như vậy, ngươi tới xử lý đi. Ta phải cáo từ rồi”.
Sở Dương nhíu mày nói: “Trên người cô nương còn có vết thương, vẫn là nghỉ ngơi một chút tốt hơn”.
Ô Thiến Thiến chịu đau, nhàn nhạt nói: “Ta tự có biện pháp” Nói xong liền muốn rời đi. Khoảng cách gần như vậy, Sở Dương tùy thời đều có thể khẳng định thân phận của mình!
Ô Thiến Thiến dám đánh cược, hiện tại trong lòng Sở Dương đang nghi ngờ mình có phải Ô Thiến Thiến hay không.
Chẳng qua mình mặc kệ là thời gian hay là không gian hay là tu vi hoặc là thân phận cách quá lớn, Sở Dương mới không dám xác định.
Nếu là mình hiện tại không phải thánh cấp, không phải đệ tử của Phong Nguyệt, như vậy, Sở Dưong hiện tại tuyệt đối đã gọi ra tên của mình!
Sở Dương nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra một viên thuốc nói: “Đây là một viên thuốc trị thương, cô nương có thể thử một chút”.
“Ða tạ” Ô Thiến Thiến cũng không nói thêm nữa, tiếp nhận đến liền nhìn cũng không thèm nhìn liền ném vào trong miệng.
Ánh mắt Sở Dương sáng quắc nhìn nàng, hơi hơi cười cười: “Cô nương, chúng ta trước kia gặp qua?”
Ô Thiến Thiến nhảy dựng trong lòng nói: “Hẳn là chưa, ta đối với ngươi không có ấn tượng”.
“Nhưng là ta thấy cô nương có chút quen mắt” Sở Dương cười hở răng: “Tại hạ cảm thấy cô nương rất giống một người quen cũ của ta”.
Ô Thiến Thiến nhàn nhạt nói: “Là hồng nhan tri kỷ của ngươi sao?”
Sở Dương thở dài, cười ha ha, cũng không có nói gì.
Ô Thiến Thiến cười nhẹ: “Bảo trọng, cáo từ”.
Bóng người mảnh mai đột nhiên vọt lên, ở không trung gập lại giống như sao băng biến mất không còn bóng dáng.
Sở Dương ở phía sau hỏi: “Cô nương không muốn biết hai người này là ai sao?”
Ô Thiến Thiến không đáp lời, tựa như đã đi được xa rồi.
Sở Dương, ngươi vẫn là lảng tránh vấn đề của ta.
Đi xa Ô Thiến Thiến cười chua xót.
Một câu ‘là hồng nhan tri kỷ của ngươi sao kia là một câu Ô Thiến Thiến lấy hết dũng khí mới hỏi ra, nàng tuy kiệt lực không chế bản thân, lại vẫn là không nhịn được, muốn xác định một chút mình ở trong lòng Sở Dương là địa vị gì.
Nhưng Sở Dương lại lần nữa lảng tránh vấn đề này.
Giờ khắc này, trong lòng Ô Thiến Thiến không biết là tư vị gì. Lại nói, ngay sau đó, Sở Dương muốn bức cung. Mình là biết thủ đoạn của Sở Dương... Thứ hắn muốn, nhất định có thể hỏi ra được!
Hơn nữa, khung cảnh đó sẽ rất tanh máu. Mình ở nơi này không thích hợp.
Bên hồ, Sở Dương nhìn phương hướng Ô Thiến Thiến rời đi, kinh ngạc xuất thần một hồi, trong lòng lặng lẽ nói: “Kiếm Linh, ngươi nói, ta làm đúng không?”
Người nọ mạnh thân thể hướng lên trên lui một chút, miệng không có răng mở mạnh ra, hướng bầu trời không tiếng động gào rống, trên đầu, toát ra một cỗ khói trắng hỗn loạn nhàn nhạt.
Hai chân giãy một cái, liền không còn hơi thở.
“Quá nhanh rồi” Sở Dương nghiêng đầu một hồi, hướng người nọ trên mặt đất buông buông tay: “Hắn chết rồi”.
Thần trí người nọ trên mặt đất đã mê loạn. Há to miệng, trên mặt tràn đầy sợ hãi. Cơ thịt khóe mắt đang từng trận tũng trận run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Sở Dương, cũng không có oán hận nữa, chỉ có sợ hãi!
Đây chính là một tên ác ma!
Làm thánh cấp, hắn biết hình tượng cuối cùng kia đại biểu cho cái gì, khói trắng hỗn loạn đột nhiên toát ra kia là cái gì...
Đó là hồn phi phách tán!
Có thể đem một vị thánh cấp, ở dưới tình huống tỉnh táo, không mượn huyền công, dụng hình tra tấn, hoàn toàn tra tấn hồn phi phách tán, phải tàn khốc cỡ nào?
Hơn nữa tên đao phủ này vậy mà từ đầu đến cuối chuyện trò vẻ mặt vui vẻ không thay đổi! Tựa như đang cùng hai người mình nói chuyện phiếm, vẻ mặt rất đầu cơ, rất hòa hợp!
Ðây mới là khiến người khủng bố nhất!
Nghiến răng nghiến lợi tra tấn người cũng không thể làm cho người ta sợ hãi, chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy sắc lệ nội nhẫm. Nhưng bất động thanh sắc đem người ép buộc thành hồn phi phách tán như thế là thủ đoạn điển hình của diêm vương!
Sở Dương đã xoay người, ở trong hồ nước rửa tay, rửa đến rất cẩn thận.
Đứng ở trước mặt người này, vươn mười ngón tay quan sát một chút, thở dài nói: “Cho dù dưới tay thây xương như núi, máu sâu như biển. Nhưng một đôi tay này lại nào từng lây dính có nửa điểm tanh máu”.
Hắn nhìn mắt người này, bi thiên mẫn nhân nói: “Thật ra ta thật không muốn làm cho hắn chết thống khổ như vậy. Lớn tuổi như vậy rồi nói như thế nào nữa cũng là cha mẹ nuôi nấng một hồi”.
Sợ hãi trong mắt người nọ lại sâu hơn một tầng.
Thật là biến thái...
Người ta đều ở dưới tay của ngươi hồn phi phách tan rồi... Ngươi vậy mà còn ở nơi này trở nên nhân từ?
Sở Dương xoay xoay cổ tay, ôn nhu nói: “Ta chỉ hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi có thể nói, ngươi có thể không nói. Chỉ cần ngươi nói một câu mơ tưởng, ta sẽ không bao giờ hỏi người nữa. Hiểu chưa? Nhưng ngươi nếu là nói, ta có thể cho ngươi chết thống khoái”.
Hắn vươn tay chỉ chỉ phía sau: “So với hắn muốn thống khoái hơn”.
Thân hình người này run rẩy, chậm rãi cuộn mình thành một đoàn, trong miệng phát ra thanh âm tựa như là rên rỉ, tựa như là nức nở.
Sở Dương cũng không để ý đến hắn, ánh mắt cũng không nhìn hắn, mà là rất thâm tình nhìn chăm chú vào mặt nước, nhẹ giọng nói: “Các ngươi là người một nhà nào?”
“Dạ gia! Ta là người Dạ gia!” Người này gần như không chờ Sở Dương hỏi xong, liền đã nói ra. Tựa như nói chậm, mình liền sẽ gặp phải vận rủi.
Sở Dương tựa cười mà không cười: “Thật?” Một chân treo ở vị trí dưới khố của hắn!