Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1020 : Bước đầu tiên của kế hoạch
Ngày đăng: 03:05 22/04/20
Tử Tà Tình trở về phòng của mình, mới nhớ tới chuyện của Phong Nguyệt
Nhị tôn giả trong đại chiến hôm nay vẫn chưa nói cho Sở Dương.
Thầm nghĩ, ngày mai nói cũng không sao, hắn chưa chắc sẽ để ý.
Nhưng mà..., Song Tâm Thần Công của Phong Nguyệt, muốn có hài tử..., ha ha,
Sở Dương, đây coi như là lễ vật ta để cho ngươi. Hy vọng ngươi có thể
nắm lấy.
Trời còn chưa sáng, một đạo bóng trắng từ trong phòng Tử Tà Tình phóng ra, chợt lóe lên liền biến mất trên không trung.
Sở Dương đang ngồi rõ ràng nghe được một câu nói: "Ta đi xem bước đầu tiên trước." Thanh âm nhỏ như tơ nhện.
Sở Dương mở mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười rất nhỏ.
Sau đó liền hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ ngợi: Chuyện này... Nếu để Đệ Ngũ Khinh Nhu biết thì hay hơn bởi vì cái này phù hợp với lợi ích của Đệ
Ngũ gia tộc.
Đệ Ngũ Khinh Nhu tự nhiên sẽ làm theo mưu kế.
Nghĩ tới đây, Sở Dương có chút hối hận, không nên mượn đao giết người sớm
như vậy, giết Đệ Ngũ Khinh Vân, bây giờ lại không làm gì được, ngay cả
người truyền lời cũng không có...
Sở Dương cau mày, đau khổ nhớ lại; Làm như thế nào mới có thể để đem chuyện này, truyền tới tai Đệ Ngũ Khinh Nhu?
Bóng trắng như gió, trong nháy mắt dạo qua một vòng ở trên bầu trời Thiên Cơ Thành, xoát một tiếng rơi xuống cánh tay chưởng một chưởng, một khung
cửa sổ bị đánh bay, một đạo bạch quang bắn vào nhanh như tia chớp!
Ở trong phòng, Dạ Thí Phong cùng Dạ Thí Vũ đang lo lắng đợi chờ.
"Như thế nào vẫn chưa trở lại? Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?"
Dạ Thí Phong vừa nói xong câu đó, cửa sổ đã bị đánh bay ra. Một đạo bạch
quang "Đoạt" một tiếng đâm ngập vào xà ngang, là một thanh đoản kiếm hàn quang lóe ra, phía trên, còn có một tờ giấy như tuyết trắng. Phía trên
hình như có chữ được viết bằng máu.
Dạ Thí Vũ tung người lên, nhổ ra. Trên tờ giấy chỉ có mấy chữ: "Không biết tự lượng sức mình!"
Tiếng rống giận dữ liên tục vang lên, những cao thủ của Dạ gia liên tục bay
lên mái nhà, hai huynh đệ Dạ Thí Phong, cũng chạy nhanh ra ngoài.
Chỉ thấy một bóng trắng che mặt đứng xa xa, nhìn thấy mọi người đi ra, phát ra một tiếng cười khinh miệt, vươn một ngón tay ra, ngoắc ngoắc mọi
người, cười lạnh nói: "Dạ gia! Dạ gia! Chờ..., ha ha ha..."
Tiếng cười còn vang lên, bóng trắng đã biến thành một đạo bạch tuyến. Bay về phương xa...
Mấy vị Chí Tôn của Dạ gia giận dữ, gầm lên một tiếng: "Đuổi theo!"
Mấy người đuổi theo như lưu tinh.
"Dạ Không Dạ Vân đều là Thánh Cấp bát phẩm, nếu hai người cùng nhau chịu
tra tấn, cho dù hình phạt tàn khốc hơn nữa so với cái này, hai người
cũng có thể chiu đựng đến cùng, cái gì cũng sẽ không nói ra, nhưng hắn
chỉ hành hạ một mình Dạ Không, thậm chí hắn vẫn không đụng một đầu ngón
tay lên người Dạ Vân."
"Như thế, Dạ Vân nhìn thấy huynh đệ của
mình đang bị tra tấn, thật ra so với chính mình phải chịu tra tấn còn
khó chịu hơn. Bởi vì lúc ngươi bị tra tấn, đau đến mức tận cùng, cũng
chỉ nghĩ tới tới sự đau đớn, nghĩ tới việc cắn răng chịu được, sẽ không
nghĩ tới chuyện khác: Cho nên, tra tấn càng tàn khốc, ngược lại càng dễ
dàng để cho một số người cứng đầu cố chịu đựng được, nhưng người sắp
chết nhưng đứng bên cạnh nhìn một cách thờ ơ, thì sẽ không như vậy! Bởi
vì tư tưởng của hắn rất linh hoạt, cho nên, chính hắn sẽ tưởng tượng
mình bị tra tấn như thế nào? Loại ý nghĩ này, tuyệt đối không thể tự
kiểm soát được!"
"Cho nên, vừa bắt đầu thì Dạ Không cũng không có nói ra cái gì, đến khi kết thúc cũng không nói gì, người này cũng không cần hỏi; bởi vì hắn biết Dạ Không sẽ không nói, mục đích chủ yếu của
hắn, chính là Dạ Vân."
"Cho nên, khi Dạ Không chết, Dạ Vân đã
hỏng mất. Nếu không, người này tuyệt đối không để Dạ Không chết! Các
ngươi nhìn Dạ Vân chết không nhắm mắt mắt, có phải tràn đầy sợ hãi hay
không? Nhìn trên mặt của hắn, còn lưu lại sự sợ hãi hay không? Cũng
biết...Người này đã muốn biết những gì hắn muốn biết."
Lão giả
hít một hơi thật sâu: "Không phải là ác quan già đời đã tra tấn nhiều
năm, tuyệt đối sẽ không hiểu được cái biện pháp này. Thí Phong, lúc này
đây, có lẽ các ngươi đã trêu chọc một cái phiền toái lớn."
"Có thể là Sở Dương hay không?" Dạ Thí Vũ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
"Chắc là không." Ánh mắt lão giả kia bình thản, nói: " Theo như lời của các
ngươi, thiếu niên kia còn không đầy hai mươi tuổi, ha hả... Chừng ấy
tuổi, ngay cả là đệ tử của cửu đại gia tộc, cũng chưa chắc có thể có tâm cơ bậc này; Chứ đừng nói việc... Đem hai vị Thánh Cấp bát phẩm giết
chết!"
Ngay tại lúc này, một đạo hắc ảnh từ phương xa bay nhanh đến.
Sau lưng thậm chí có mấy đạo bóng trắng đuổi theo.
Nhìn bộ dáng của áo đen, thậm chí giống như là người của Dạ gia. Nhìn thấy năm người đứng ở chỗ này, tăng tốc chạy tới.
Năm người đều nhướng mày, người nào, lại to gan lớn mật như thế!
Lại dám truy sát người của Dạ gia ta?