Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1022 : Họa thủy vào nhà!
Ngày đăng: 03:05 22/04/20
Không lâu lắm, Dạ gia Dạ Độc Đình Chí Tôn đến như gió xoáy, nhìn Dạ Trường Túy, muốn nói lại thôi.
"Nói." Dạ Trường Túy nói.
"Không phải người của chúng ta!" Trên mặt Dạ Độc Đình lộ ra một tia khổ sở: "Ta trở về nhìn một chút, tất cả mọi người đều còn đó, bình yên vô sự. Trừ Dạ Không cùng Dạ Vân... Đều có mặt."
Mọi người im lặng không nói.
Lăng Viễn Sơn than một tiếng, nói: "Dạ huynh, đây là một âm mưu khổng lồ... Mà chúng ta đã chìm trong đó, kẻ địch đang núp âm thầm mặc dù không biết là ai, nhưng ít ra trước mắt, mục tiêu của bọn họ, đã nhắm ngay chúng ta."
Dạ Trường Túy nheo lông mi, trầm trọng gật đầu.
"Trận này châm ngòi ly gián, đối phương trả giá tánh mạng một vị cao thủ, bằng phương thức gần như tự sát, đem tánh mạng đưa vào trong tay của ta." Ánh mắt Lăng Viễn Sơn xem kỹ Dạ Trường Túy: "Trong thiên hạ, trừ Cửu đại gia tộc ở ngoài, có ai có thể có tử sĩ như vậy?"
Sắc mặt Dạ Trường Túy càng thêm đen, hắn nuốt nước miếng, nói: "Ý của Lăng huynh là?"
Lăng Viễn Sơn cười nhạt: "Sở dĩ chuyện này xảy ra, không có gì ngoài việc đối phương muốn làm ngư ông đắc lợi... Cho nên mục đích là gì, tất nhiên là kẻ được gọi là... Thánh Tộc trưởng lão! Chỉ có hai nhà chúng ta đánh cho lưỡng bại câu thương, bọn họ mới có thể thu lợi... Dạ huynh, ngươi nói... Có phải thế không?"
Lúc hắn nói đến bốn chữ Thánh Tộc trưởng lão, thanh âm bỗng nhiên dừng một chút.
Hắn vốn không muốn bỗng nhiên dừng một chút như vậy, nhưng khi nói đến đó, khóe miệng bỗng nhiên hạ xuống như vậy, không tự chủ được!
Dạ Trường Túy nghe được Lăng Viễn Sơn nói bốn chữ Thánh Tộc trưởng lão, trong lòng cũng là một trận rối bời, một trận không thoải mái... Rõ ràng không có việc của Lăng gia các ngươi, ngươi làm cái gì vậy? Lại còn tăng thêm lời nói... Dựa vào!
Lông mày dài nhíu nhíu, thanh âm có chút rét run, nói: "Ý của Lăng huynh là gì?"
"Mong Dạ huynh thẳng thắng cho biết!" Lăng Viễn Sơn cười lạnh: "Người của Lăng gia chúng ta, không thể trở thành đao kiếm cho người khác sử dụng một cách không công được!"
Dạ Trường Túy trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Ban đầu, người của hai đại gia tộc hợp tác xuất chiến, trả một cái giá thật lớn, mới bắt được vị Thánh Tộc Tam trưởng lão này! Này hai nhà đó, chính là Gia Cát gia tộc, cùng Lan thị gia tộc!"
"Lan thị gia tộc?!" Con ngươi của Lăng Viễn Sơn co rụt lại.
"Chuyện này được giữ bí mật cực kỳ tốt, trước mắt, có thể biết chuyện này, cũng chỉ có bốn nhà chúng ta. Mà Dạ gia chúng ta, cũng là từ một đoạn thời gian ngắn trước đây, mới nhận được một lá thư thần bí, mới biết được chuyện này."
Dạ Trường Túy nhìn Lăng Viễn Sơn: "Những thứ khác, ta sẽ không nói. Lăng huynh, ta và ngươi đều là thế gia đại tộc, phải biết vạn năm truyền thừa, thế gia làm việc, cần cẩn thận."
Lăng Viễn Sơn thản nhiên nói: "Như thế nào làm việc, Lăng gia chúng ta tự có chừng mực. Bất quá việc thiệt thòi này... Chúng ta lại không thể ăn không!"
Sở Dương trầm tư, trong ánh mắt càng ngày càng khẳng định.
...
Mấy ngày kế tiếp, Sở Dương vẫn sống ở trong Lan Hương Viên, không có ra mặt. Mỗi ngày chỉ là đối chiến cùng Tử Tà Tình, tìm hiểu đạo cảnh.
Trong mấy ngày này, chính bị Tử Tà Tình ăn hiếp.
Kiếm Linh cũng không rãnh rỗi, liên tục dùng thần thức dò xét chỗ ở của Kiếm Cương, nhưng vẫn không thu hoạch được gì; Dò xét chỗ ở của Cửu Sắc Liên, cũng tìm không được.
Bên trong Thiên Cơ Thành, một mảnh bình tĩnh.
Trong mấy ngày này lại có không ít người lục tục đi tới, đến ngày thứ chín, người của Lan gia rốt cuộc cũng đến, tiếp theo đó là Thạch gia; Sau đó là mấy vị Tổng Chấp Pháp của các khu khác mang người đến đây.
Mỗi ngày cũng sẽ có người bẩm báo cho Sở Dương; Sở Dương bỏ mặc những chuyện này.
Đệ tử của Phong Nguyệt tôn giả tiến vào Thiên Cơ Thành, rốt cuộc cũng bị người của Gia Cát gia tộc phát hiện, sau đó Gia Cát gia tộc đem vị nữ tổ tông này tiếp tiếp đón vào trong phủ, chào mừng đón gió một phen.
Không ít đệ tử trẻ tuổi của Gia Cát gia tộc nhìn thấy dung mạo quốc sắc thiên hương của Ô Thiến Thiến, cũng là có không ít suy nghĩ; Trong lúc nhất thời người theo đuổi vô số. Mọi người ai cũng không dám dùng thủ đoạn hạ lưu, mọi người chánh khí nghiêm nghị, phong độ vô cùng, cực kỳ tiêu sái, nhìn qua đều là Thế giai Công Tử, thiếu niên đẹp trai trên đời.
Nhưng trong lòng mỗi người đều tồn tại cái kia cái kia... Ý nghĩ...
Dung mạo Ô Thiến Thiến, tài năng, khí chất của Ô Thiến Thiến, đều là vạn người có một. Huống chi, thân phận của nàng lại hiển hách như thế, càng thêm là đối tượng để các đại thế gia tranh thủ mà!
Đệ tử của Phong Nguyệt tôn giả!
Nếu vị Ô cô nương này chịu gả vào nhà mình, vậy thì tương đương với việc gia tộc của chính mình có được sự ủng hộ của Phong Nguyệt tôn sư!
Đây chính là vận may từ trên trời rơi xuống... Đừng nói là Ô Thiến Thiến quốc sắc thiên hương, coi như mặt nàng như một con heo, những công tử này cũng tranh nhau vỡ đầu...
Nếu ai cưới được đồ đệ của Phong Nguyệt tôn giả, địa vị trong gia tộc, đó chính là cưởi mấy bay thẳng lên! Đến lúc đó, Phong Nguyệt tôn giả nói: Chồng đồ đệ của ta sao lại có thể không phải là gia chủ?
Nghĩ lại đi, lúc đó là một hoàn cảnh kích động lòng người như thế nào...
Nghĩ tới việc này, mọi người càng thêm hưng phấn, càng thêm hăng say.