Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1052 : Kỳ ngộ cùng cạm bẫy

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


“Mặc kệ là gì” Ngũ trưởng lão xoa xoa tay lộ ra một bộ dáng mà ở trong mắt Sở Dương chính là “sắc lang”. Hắn tươi cười nói: “Chính là muôn hỏi ngươi... Ha ha a... Lời này nói như thế nào nhỉ...”.



Sở Dương gần như đoạt cửa mà chạy, run giọng nói: “Ngài đã lớn tuổi như vậy...”



Ngũ trưởng lão trừng mắt: “Cái này cùng tuổi lớn nhỏ có gì quan hệ, lão phu là người già nhưng tâm không già”.



Sở Dương hỏi: “Ngài rốt cuộc muốn làm gì?” trong lòng thầm nghĩ, lão nhân này nếu đưa ra yêu cầu gì quá phận thì lão tử liền đập cho lão ngất đi.



“Thứ này ngươi lấy được từ đâu?” Lão đầu nhi tham lam nước miếng ướt át nhìn Sở Dương hỏi.



“Hả?” Sở Dương ra ngoài ý muốn hỏi lại: “Dược liệu hả?”.



Lão đầu nhi mặt nhăn mày nhíu nhịn không được nói lại: “Về dược liệu”.



“Trời ạ......” Sở Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm nói: “Thế mà ngươi làm ta sợ muốn chế... Ta còn tưởng rằng ngươi định...?”.



Xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh.



Lúc này đến phiên lão đầu nhi kỳ quái, gãi gãi đầu buồn bực nói: “Ta làm sao?”.



“A, không có gì” Sở Dương lúng túng nói.



“Ngạch? Không có gì là sao?” Lão đầu nhi vẻ mặt nghi hoặc hỏi.



“Ngạch khụ khụ, thuốc này ta có được qua một con đường đặc thù... Ha ha” Sở Dương chuyển đề tài, nhãn châu chuyển động miệng linh hoạt nói.



“Qua con đường đặc thù?” Ngũ trưởng lão hai mắt giống như đèn pha sáng quắc lên.



“Đúng vậy” Sở Dương cười ha ha tự châm chước nói: “Ta có một vị bằng hữu... Ừm, vị bằng hữu này và phiến chủ trong Hắc huyết tùng lâm quan hệ không tệ... Ha ha...”.




Sở Dương một đường tựa như không hề phát giác ra mà đi ra ngoài. Chuyện này đối với hắn mà nói cũng coi như là bất ngờ, nguyên bản hắn còn muốn lấy danh nghĩa Hàn Tiêu Nhiên để cho dược của Hắc huyết tùng lâm tiến vào cạnh tranh nhưng điều đó cũng sẽ làm cho Hàn Tiêu Nhiên gặp nguy cơ thật lớn, nay đã có Dược cốc ra mặt nên tự nhiên là ổn thỏa.



Dược cốc tuyệt đối sẽ không cho phép số dược kia mất đi cho nên tin tức ngược lại sẽ không bị tiết lộ. Việc truy tung sẽ duy trì đến khi nào Sở Dương tiếp xúc với vị “Thần bí bằng hữu” kia, nếu chưa thì Dược cốc tuyệt đối sẽ không xuống tay. Về phần vạn nhất nếu bọn họ xuống tay bắt người cướp của, bắt Sở Dương để ép hỏi thì Sở Dương hiện tại có Tử Tà Tình bên người, còn sợ ai?



Nói thật, hắn bây giờ còn buồn vì Dược cốc không dám động thủ...



Một khi động thủ liền bị Sở Dương bắt được nhược điểm, lấy thực lực của Tử Tà Tình hiện tại xứng đáng là cao thủ đệ nhất thiên hạ tọa trấn, Dược cốc đánh, đánh không lại nên có thể nói Dược cốc đã bị Sở Dương dắt mũi đi.



Nếu là Dược cốc không động thủ, Sở Dương bán dược thuận lợi sẽ nhanh chóng phát tài.



Nhưng nếu Dược cốc động thủ thì như vậy chuyện này liền lập tức biến thành một cái cạm bẫy thật lớn nhằm vào Dược cốc, một khi Dược cốc rơi vào, lấy thủ đoạn của Sở Dương, hơn nưa còn có Tử Tà Tình đủ để cho Dược cốc vạn kiếp bất phục.



Cho nên Sở Dương rất chắc chắn. Hắn không lo lắng Dược cốc truy tung vì căn bản là không có một người như vậy, Dược cốc ngươi ngày cả khi có thủ đoạn truy tung thông thiên thì có tác dụng gì?



Sở Dương thong dong mà đi.



Ở trong một phòng cao nhất của Vạn Dược Đại Điển, Mạc Khinh Vũ một thân hồng y ghé qua cửa sổ nhìn xuống con đường phía dưới người người đi lại tấp nập, trong miệng ăn một cái kẹo, hai mắt đầy ý cười.



Bỗng nhiên, tiểu nha đầu tựa như trong đám người náo nhiệt đó thấy được một bóng dáng quen thuộc...



Bóng dáng này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, biến mất không thấy nhưng đối với tiểu nha đầu này mà nói, ngày ngày đều tràn ngập thân thiết cùng tưởng nhớ, ngày đêm tinh thần quanh quẩn đều là thân ảnh này... Sớm khắc cốt minh tâm nên bóng dáng đó sao có thể không nhận ra?



Tiểu nha đầu cả người chấn động, gần như kinh hô ra tiếng, cả người giống như hóa thạch, đột nhiên giật mình đứng sững ra tại cửa sổ, lập tức hai mắt đẫm lệ...



Trong lòng có bốn chữ đột nhiên dâng lên hóa thành ý niệm như nước khiến tâm tình nàng xao động.



Sở, Dương, ca, ca...