Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1064 : Đồ đệ của ta đâu

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


"Quả nhiên là người của Dạ gia. Dạ gia giết Ngũ thiếu gia của chúng ta." Vị cao thủ Tiêu gia kia bi phẫn gầm lên.



"Đám rắm. Con mẹ ngươi, làm sao lại là Dạ gia chúng ta làm? Ngũ thiếu gia các ngươi mấy lần lượn lờ qua mắt lão phu, muốn giết thì ta đã sớm giết rồi." Một vị trưởng lão Dạ gia không ngừng phản bác.



"Ngũ thiếu gia đã chết, chết ngay trước mắt ta, chết trong tay người của các ngươi. Dạ gia các ngươi không ngờ còn muốn phủ nhận. Dạ gia dám làm không dám chịu, tính là anh hùng hảo hán gì."



Bốn năm vị cao thủ thánh cấp của Tiêu gia bi phẫn gào rống, nhìn chằm chằm tên hắc y nhân kia, chân không dừng gót, bất chấp đao quang kiếm ảnh xung quanh, liều mạng đuổi theo sau tên hắc y nhân kia, xông vào trong đại sảnh Bình Thủy hồ.



Giờ phút này, trong đại sảnh, Dạ Thí Vũ sớm đã thoát khỏi Dạ Thí Phong. Hai huynh đệ trợn mắt nhìn nhau, gần như muốn động thủ.



Đột nhiên bịch một tiếng, một bóng đen xông vọt vào. Hai người cùng quay đầu nhìn lại, xem trang phục hẳn là người của nhà mình. Đang muốn quát hỏi thì thấy người nọ bộ dáng hốt hoảng chạy loạn, xoạt một tiếng đã núp sau tấm bình phòng, đồng thời hét lớn: "Hai vị thiếu gia, đi mau, người của Tiêu gia đã xông tới rồi."



Hai người chấn động, Dạ Thí Vũ phản ứng nhanh nhất, xoạt một tiếng đã từ cửa sổ nhảy ra ngoài, tiến vào trong chiến trường.



Dạ Thí Phong do dự một chút, nói: "Làm sao vậy? Người của Tiêu gia làm sao dám xông vào đây? Đây chỉ là tranh đoạt một người mà thôi... làm sao lại...."



Lời còn chưa dứt, bốn năm tên cao thủ thánh cấp Tiêu gia cả người đẫm máu đã xông vào.



Bọn họ trực tiếp dùng thân thể phá tan vách tường, trong khói bụi tứ tung, từ ba phương hướng cùng xông vào.



Đảo mắt nhìn qua một lượt, hắc y nhân không ngờ không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại một mình Dạ gia nhị thiếu Dạ Thí Phong trong đại sảnh.



Đột nhiên một kẻ hét lên: Các ngươi giết thiếu gia chúng ta, chúng ta giết thiếu gia các ngươi. Dù sao chúng ta cũng là cận vệ của Ngũ thiếu gia. Ngũ thiếu chết rồi, chúng ta cũng không sống nổi. Giết một người hòa vốn, giết hai người có lời.



Lúc này, đám người của Dạ gia cũng biết không hay, mấy người đã liều lĩnh xông vào theo.



Mấy tên cao thủ Tiêu gia nhìn nhau một cái, không chần chờ gì nữa, cười dữ tợn một tiếng, cùng phát động công kích Dạ Thí Phong, đao kiếm quyền chưởng tung hoành.



Bọn họ thậm chí còn không tránh đao kiếm bổ tới sau lưng, quyền chưởng tập kích.



Mấy tên cao thủ Dạ gia phía sau xông tới gần như muốn trợn rách cả mắt, rống lên điên cuồng: "Đừng...." Liều chết xông lên, nhưng cũng đã chậm...
Phải biết rằng, Sở Dương vô luận thế nào cũng không thể vì chút mâu thuẫn này mà giết Dạ Thí Vũ. Thậm chí, bất cứ một công tử ca nào của cửu đại gia tộc, trước khi đôi cánh hắn vững vàng, cũng sẽ không tự tay hạ thủ, bởi vì như vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào tộ.



Điểm này, Dạ Thí Phong cũng rõ ràng.



Nhưng Dạ Thí Phong đã muốn lấy mạng mình.



Cho nên vô luận thế nào Sở Dương cũng không thể cho phép hắn tiếp tục sống sót. Đáng giết thì giết, quyết định thật nhanh. Sở Dương từ trước tới nay vẫn chưa bao giờ lưu lại một tai họa muốn giết mình bên người.



Hiện giờ đã có cơ hội như vậy, thì nhất định làm thịt hắn. không quản là dùng biện pháp gì.



Hiện giờ Dạ Thí Phong đã chết, Tiêu gia Dạ gia chính thức trở thành tử thù. Sở Dương đương nhiên phải cùng Ô Thiến Thiến chuồn thật nhanh rồi. nếu như để Phong Nguyệt ôn giả cứu Ô Thiến Thiến ra ngoài, thì sự tình chẳng còn thú vị gì nữa.



Ngay sau khí Sở Dương cùng Ô Thiến Thiến rời khỏi, ở phương xa, một bóng trắng lao tới nhanh như một cơn gió. người còn chưa tới nhưng tiếng hét như sấm động đã truyền tới: "Tất cả dừng tay cho ta."



Chỉ một tiếng hét lớn, thiên băng địa liệt, nước chảy ngược.



Trong thanh âm, lại ẩn chứa vô hạn lửa giận.



Tất cả mọi người đang giao chiến trên mặt đất lập tức cảm thấy lỗ tai ù ù, đầu váng mắt hoa, kiến trúc trong phạm vi mười dặm ầm ầm sụp đổ.



Một số người tu vi yếu nhược lập tức bị tiếng hét này chấn cho thất khiếu chảy máu, suýt chút nữa mất mạng đương trường.



Người tới bạch y như tuyết, diện mạo anh tuấn, thân hình tiêu sái, chính là một trong ngũ đại chọc không nổi - Nguyệt Linh Tuyết. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



Hắn nhận được tin tức liền vội vàng chạy về Giáp Tú lâu. Dạo qua Giáp Tú lâu một vòng. Ngay sau đó liền chạy tới nơi này.



Gia Cát Hồ Đồ hao hết khí lực mà không thể khiến mọi người dừng tay. Hiện giờ Nguyệt Linh Tuyết hét lớn một tiếng, không ngờ mọi người đồng loạt dừng tay.



Nguyệt Linh Tuyết cả người mang theo sát khí nghiêm nghị từ trên không trung đáp xuống. Sát khí cuồn cuộn tràn ra, lạnh lùng nhìn mọi người bốn phía, thản nhiên nói: "Ta chỉ hỏi một lần, đồ đệ ta đâu?"