Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1067 : Giương cung bạt kiếm
Ngày đăng: 03:05 22/04/20
Sở Dương.
Tin tức của Dạ Thí Phong, tin tức của Diệp Mộng Sắc, tin tức của Tiêu gia, tin tức của Lăng gia, tin tức của Thạch gia, đều là từ chỗ Sở Dương mà ra. Mà khoảng thời gian này, Sở Dương lại lui tới mật thiết với Lan gian.
Ngày này cũng chén anh chén cha với Lan gia tam công tử, Lan Xướng Ca.
Kết quả là, đã làm thành chuyện hôm nay..
Sở Dương là ai? Cái tên này lập tức ngang trời xuất thế. Thượng Tam Thiên mặc dù lớn, nhưng tất cả mọi người đều là hạng người tin tức linh thông, nhân vật phong vân một cõi, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, từ khi nào lại đột nhiên chui ra một tên họ Sở như vậy?
Vấn đề này nói ra, khiến tất cả mọi người cảm thấy mở mịt.
Là ai? Lại có thể khiến cửu đại xích mích, đánh nhau chết thảm thảm trọng như thế?
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Dạ Đế, Dạ Thí Vũ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn trả lời: "Sở Dương, ở Trung Tam Thiên, tại thời điểm quyết chiến Vong Mệnh hồ, đã từng gặp qua hắn. Là một nhân tài rất có thủ đoạn, rất có tài năng."
"Hắn chỉ bằng vào hai bàn tay trắng lại có thể khiến đám công tử ca nhi của các đại gia tộc Trung Tam Thiên như thiên lôi sai đâu đánh đó."
"Hắn rất trọng nghĩa khí, cũng rất trọng tình. hơn nữa, tính cách rất ngay thẳng, người ta gặp đã thích."
Dạ Thí Vũ nói như thế, ở trong những lời miêu tả Sở Dương, không ngờ lại tràn đầy câu từ ca ngợi. Điều này khiến cho những người khác khó hiểu, hơn nữa cũng rất kinh ngạc. Và điều này cũng khiến ánh mắt Dạ Đế lóe sáng.
"Bất quá, người này cũng tâm ngoan thủ lạt. Có đôi khi, vì cầu một mục đích mà không từ thủ đoạn, nói ngắn lại, nếu để đánh giá người này trong một câu, thì chính là: Hắn không phải là người tốt, cũng không phải người xấu. Hắn có nguyên tắc mà điểm mấu chốt của mình, có bằng hữu như hắn là điều hạnh phúc, mà có địch nhân như hắn, quả thực là đau đầu."
Dạ Thí Vũ cười khổ: "Khi ở Trung Tam Thiên, ta cũng không để hắn vào trong mắt. Nhưng sau khi tới Thượng Tam Thiên rồi, nhất là sau khi tới Thiên Cơ thành, ta mới phát hiện người này không đơn giản. Qua nhiều năm như vậy, vẫn là ta bỡn cợt người khác, duy chỉ có hắn là có thể bỡn cợt ta."
Dạ Thí Vũ vừa nói như vậy, cho dù đang ở trong một bầu không khí trầm trọng như vậy, cũng khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.
"Từ Trung Tam Thiên đi lên? Hơn nữa có thể còn muốn gây nên sóng gió? Vậy thiếu niên này không đơn giản đâu...." Dạ Đế trầm ngâm, đột nhiên nói: "Sở Dương này, có thể là Cửu Kiếp kiếm chủ hay không?"
Dạ Thí Vũ nhíu mày, trầm tư một chút nói: "Không thể. Theo ta điều tra, khi Cửu Kiếp kiếm đang tạo ra thiên địa dị tượng, hắn đã tiến vào Thượng Tam Thiên rồi."
Dạ Đế ồ một tiếng, nói: "Sở Dương này, có thời gian bắt hắn tới để ta xem xem."
Những lời này, ban đầu đã nói qua ở cửa thành. Nhưng lúc đó, Nguyệt Linh Tuyết chỉ tới thông báo một tiếng. Thông báo trước khi chiến, sau đó mới đường đường chiến một trận.
Đây chính là quy củ trong giang hồ, thể hiện tôn kính lớn nhất với đối thủ của mình.
Cho nên khi đó mới không quá để trong lòng. Nhưng hiện tại, khi Pháp Tôn muốn một chút thể diện, Nguyệt Linh Tuyết lại nói một câu như vậy, rõ ràng là triệt để trở mặt, không để lại lối thoát.
Tuy Nguyệt Linh Tuyết vì chuyện đệ tử mà tức giận, nhưng giờ khắc này nói ra lời như vậy, làm chuyện như vậy, không thể nghi ngờ là hơi quá đáng.
Trong mắt Pháp Tôn chợt lóe lên sát khí, lập tức khoanh tay, khẽ cười rộ lên.
Nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, cái loại khí tức quân lâm thiên hạ trên người hắn lại càng thêm nồng đậm hơn.
Ngay sau đó, hắn cứ từng bước từng bước đạp không mà xuống, giống như dẫm trên cầu thang. Một chớp mắt trước, mọi người vẫn nhìn thấy Pháp Tôn đứng trên không trung, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, bọn họ đã thấy Pháp Tôn đứng trên mặt đất. Hơn nữa, bọn họ còn rõ ràng cảm nhận được Pháp Tôn bước từng bước một, rất chậm rãi.
Loại đối lập cực tĩnh và cực động này xuất hiện trong cùng một động tác, khiến thị giác mọi người quả thực là bị trùng kích không gì sánh được. Không ít người có tu vi chí tôn, nhưng cho dù là bọn họ cũng uất hiện ảo giác.
Đồng tử Nguyệt Linh Tuyết thoáng co rụt lại, thản nhiên nói: "Pháp Tôn, Pháp Thiên Tượng Địa của ngươi lại tinh tiến rồi."
Pháp Tôn khoanh tay mỉm cười: "Nguyệt huynh đệ nói không sai. Bổn tọa may mắn tiến thêm một tầng. Nguyệt huynh đệ, không phải là muốn giao thủ với bổn tọa ngay bây giờ chứ? Hiền khang lệ, chỉ là trong Cửu Trọng Thiên này, người bổn tọa không muốn làm địch nhất chính là ngươi."
Hắn khẽ thở dài một tiếng: "Không phải cố kỵ thực lực của ngươi, là là cố kỵ giao tình vạn năm của chúng ta."
Hắn lắc đầu, mái tóc dài màu đen chậm rãi phiêu động, phiêu dật tiêu sái không nói nên lời, nhưng cũng mang theo một cỗ lãnh ý dày đặc: "Ta không muốn phá hư mối giao tình này."
Phong Vũ Nhu cảnh giác nhìn Pháp Tôn, dưới chân thoáng phát lực, lướt tới bên người trượng phu. Kỳ thật, với tu vi của bọn họ, hơn nữa còn có công pháp đặc dị, đừng nói là xa nhau gang tấc, cho dù là xa nhau mấy trăm trượng, tu vi cũng có thể truyền tống cho nhau.
Nhưng chẳng biết tại sao, khi Pháp Tôn xuất hiện ở đây, Phong Vũ Nhu không ngờ lại có một loại cảm giác giống như hắn có thể tách rời mình và trượng phu, cho nên không tự chủ được mà dịch tới một bước.
Nguyệt Linh Tuyết trầm mặc, tiếp đó mỉm cười nhàn nhạt: "Kỳ thật, ngày ta rời khỏi Chấp Pháp thành, ngươi nên biết, mối giao tình này đã không còn, cũng bao giờ xuất hiện nữa."
Pháp Tôn thở dài: "Nếu đã như vậy, Nguyệt huynh đệ muốn chiến một trận?"