Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1102 : Đệ Ngũ nhắc nhở

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Khi Sở Dương rời khỏi kho hàng tuyệt đối là thắng lợi trở về! Trong Cửu kiếp không gian, Kiếm linh mở ra một cái kho riêng chuyên để tử tinh, lúc này đã hoàn toàn đầy nên Kiếm linh không thể không mở thêm một cái đại kho hàng khác để chuẩn bị chứa tử tinh mới.



Trong Cửu kiếp không gian, các loại tài nguyên khoáng sản quý hiếm chồng chất như núi!



Cửu kiếp Kiếm nhào vào mà điên cuồng cắn nuốt nhưng với tốc độ như thế này theo Sở Dương phỏng chừng chỉ sợ trong vòng ba đến năm ngày là không thể cắn nuốt hoàn toàn được!



Trong Cửu kiếp không gian, linh dược viên lại không thể mở rộng quy mô được nữa. Tuy nhiên linh dược chữa bệnh cho Nhạc Nhi thì đã có.



Sở Dưong rốt cuộc đã gỡ bỏ được tâm sự này. Chuẩn bị hôm nay trở về sẽ chữa thương cho Nhạc Nhi, khôi phục thân thể nàng, sau đó mau chóng tu luyện.



Trong khoảng thời gian này, Tử Tà Tình luôn luôn giúp Sở Nhạc Nhi đặt nền móng, chỉ cần một khi thân thể khôi phục lại là bắt đầu tu luyện. Có được năng lực nghịch thiên của Tử Tà Tình trợ giúp, Sở Nhạc Nhi chỉ sợ tiếp theo có thể tạo ra một cái kỳ tích tu luyện!



Sau khi trở lại phòng, mọi người đều đứng dậy đi ra.



Phong Vũ Nhu và Nguyệt Linh Tuyết, Ô Thiến Thiến cũng đi theo sau.



Bởi vì Tử Tà Tình đã mời bọn họ nên vợ chồng Phong Nguyệt tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Về phần Ô Thiến Thiến thì tự nhiên là muốn ở cùng Sở Dương càng lâu càng tốt nên chắc chắn đồng ý.



Dọc theo đường đi, Mạc Khinh Vũ bám vào cánh tay Sở Dương, một đường đi nói cười không dứt.



Ô Thiến Thiến đi ở mặt sau hâm mộ nhìn Mạc Khinh Vũ bám tay Sở Dương mà vẻ mặt xuất thần.



Hiện tại Ô Thiến Thiến còn chưa biết được tiểu cô nương trước mắt này chính là yếu tố mấu chốt ngăn cản giữa mình cùng Sở Dương! Nàng vẫn cho là quan hệ giữa Sở Dương và Mạc Khinh Vũ là một loại tình cảm huynh muội.



Nhưng nào biết rằng hai người này sẽ đời đời kiếp kiếp dây dưa, đâu phải là một loại tình cảm “Huynh muội”. Khi Sở Dương đi ra đến cửa khu bán đấu giá thì đột nhiên ngẩn ra.



Ở phía trước có một người đang mỉm cười đứng nhìn Sở Dương. Người này áo xanh phiêu phiêu, ba chòm râu xanh, hai tay chắp sau lưng, tiêu sái thoải mái, vân đạm phong khinh. Người này có một loại trí tuệ như nắm thiên hạ trong lòng bàn tay.



“Ðệ Ngũ Khinh Nhu!”



Sở Dương trong lòng chấn động.




Thì ra lúc trước nàng cùng vị nữ nhân viên mát xa kia nói chuyện, bởi vì Mạc Khinh Vũ mỗi ngày đều nhắc đến Sở Dương nên vị nữ mát xa kia có một ngày đã nói một câu: “Ngươi nha, nếu lo lắng quá thì chờ khi ngươi lớn lên, trước tiên đem hắn gạo nấu thành cơm, muốn bỏ chạy cũng không được...”



Hiện tại, Mạc Khinh Vũ suy nghĩ đến chuyện này lại thầm nghĩ: “Khi nào thì ta có được tiền vốn như vậy, đem Sở Dương ca ca nấu thành cơm đây...”



Đi qua một góc đường, đám người Nam Cung Thệ Phong liền cáo từ Sở Dương. Lần này sau khi kết thúc đấu giá hội tất nhiên sẽ có động tác, Nam Cung huynh đệ cần bố trí nhân thủ theo dõi, tùy thời phát hiện ra tin tình báo mới nhất.



“Kiếp này có thể được đi một chuyến này đã hãnh diện lắm rồi!” Nam Cung Thệ Phong nói như thế xem ra tâm tình rất tốt: “Nam Cung Thệ Phong ta cả đời này e đây là ngày vinh quang nhất. Hôm nay một ngày này, tâm nguyện cả đời ta đã hoàn thành rồi, ha ha...”



Sở Dương im lặng không nói, thật lâu sau mới thản nhiên nói: “Về sau, ngươi sẽ càng vinh quang hơn! Thệ Phong, chờ sau khi Vạn Dược Đại Điển chấm dứt, ta sẽ giúp ngươi cùng các huynh đệ khôi phục lại thân thể”.



Nam Cung Thệ Phong hốc mắt nóng lên nắm tay Sở Dương cảm kích lắc lắc, cái gì cũng không nói rồi dẫn theo vài huynh đệ xoay người mà đi.



“Ta đi theo xem sao” Vì phòng có vấn đề gì, Ngụy Vô Nhan cũng yên lặng đi theo.



Từ đi vào nơi này, Sở Dương luôn luôn vắt óc tìm mưu nghĩ kế muốn làm cho Ngụy Vô Nhan khôi phục lại nhưng cảm xúc của Ngụy Vô Nhan càng ngày càng trầm thấp, càng thêm trầm mặc.



Trên người hắn chỉ có một cỗ không khí trầm lặng, bất luận kẻ nào đều nhìn ra được. Đối với cái này, Tử Tà Tình cũng chỉ có thở dài. Ngụy Vô Nhan tâm đã chết! Mục tiêu hiện tại của hắn cũng chỉ còn lại có hai cái. Ðó là báo thù và báo ân!



Báo chính đại cừu cho vợ con mình, báo ân cứu mạng của Sở Dương. Trừ hai cái đó ra, hắn không còn sở cầu cái gì nữa.



Một khi hắn cho rằng hai cái tâm nguyện này đã hoàn thành thì Ngụy Vô Nhan tùy thời đều không chút do dự hoành đao tự xử! Ðối với cái này Sở Dương cũng thúc thủ vô sách.



“Chúng ta cũng đi theo nhìn xem” Vạn Nhân Kiệt cũng nhìn ra được Sở Dương đang lo lắng nên nói.



“Cũng tốt” Sở Dương nói: “Vạn vạn lần đừng để hắn làm cái gì ngốc nghếch đấy”.



Vạn Nhân Kiệt ha ha cười, nói: “Tứ đệ, chúng ta đi xem Ngụy Vô Nhan thế nào, nếu là hắn cần chúng ta muốn... Chúng ta cùng hắn lưu lạc thiên nhai, đi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn. Sau đó, nếu không có việc gì thì sợ là chúng ta sẽ chia tay nhau. Cùng hắn lưu lạc thiên nhai, cùng hắn đi báo thù rửa hận, để hắn một mình chúng ta cũng không yên tâm”.



Vạn Nhân Kiệt cười cười nói: “Chúng ta và Ngụy Vô Nhan đều là đám không nhà không cửa, có lẽ chỉ có loại người như chúng ta mới quan tâm đến nhau thôi. Chúng ta cũng không có tâm nguyện gì... Là huynh đệ với nhau, tâm nguyện của Ngụy Vô Nhan chính là tâm nguyện của chúng ta”.