Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1114 : Mưa gió nổi lên

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Tử Tà Tình ở trong Lăng Hương viên, nhưng thân thức lại bao phủ toàn bộ Thiên Cơ thành.



Dù sau cũng không yên lòng về trận đấu của Sở Dương, thời thời khắc khắc đều chú ý động tĩnh trong cuộc đấu. Chỉ cần hơi có dị thường, là lập tức xé rách không gian chạy tới. Nào ngờ trong lúc vô ý lại phát hiện Pháp Tôn rời đi.



Bố Lưu Tình ở đối diện với nàng, chỉ nhìn Mạc Khinh Vũ luyện tập từng chiêu từng thức, không yên lòng nói: "Rời đi... thì rời đi. Cái này cũng không có gì quan trọng cả. Hắn ở đây cũng chẳng để làm gì."



Tử Tà Tình nhíu mày, nói: "Nhưng hắn cũng không nên rời đi vào thời điểm này. Rời đi lúc này, nhất định là có chuyện quan trọng. Mà hiện giờ, trong Thiên Cơ thành, có thể uy hiếp tới Pháp Tôn cũng chỉ có mấy người chúng ta. Cho nên nếu như hắn rời đi, chỉ sợ là để đối phó chúng ta."



Bố Lưu Tình cười ha ha: "Bất quá, ta vẫn không tin, ở trên Cửu Trọng Thiên đại lục này, còn có lực lượng làm gì được chúng ta."



Cũng không thể trách Bố Lưu Tình tự tin như vậy.



Pháp Tôn hiện tại rõ ràng không phải là đối thủ của mình, hơn nữa ở đây còn có Phong Nguyệt. Mà càng trọng yếu hơn là còn có Tử Tà Tình, vị siêu cấp cao thủ mà ngay cả mình cũng khó nhìn thấy được bóng lưng.



Cho dù là một mình Bố Lưu Tình, cũng có tin tưởng giết bảy vào bảy ra.



Huống chi có nhiều siêu cấp cao thủ như thế tụ hợp?



Bố Lưu Tình tự phụ nói: "Yên tâm đi. Chỉ cần đầu Pháp Tôn không bị lừa đá, hắn sẽ lựa chọn đối phó chúng ta tại thời điểm này. Dù nói thế nào, cũng phải tách chúng ta ra, sau đó tiêu diệt từng bộ phận. Đó là biện pháp duy nhất, nhưng hắn còn phải cân nhắc, xem có thể chịu đựng nổi hậu quả hay không nữa."



Tử Tà Tình nhíu mày, chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, cho dù là vây công, bọn họ cũng chỉ có nắm chắc vây công một người. Nếu như cùng vây toàn bộ chúng ta... chỉ sợ, có dốc toàn bộ lực lượng của Cửu Trọng Thiên này, cũng không thể ngăn cản chúng ta thoát thân rời đi."



Bố Lưu Tình hài lòng nhìn chiêu số Mạc Khinh Vũ càng ngày càng thuần thục. Cười ha hả, không hề để ý trong lòng, nói: "Không cần để ý bọn hắn. Cho dù ngươi ly khai, cũng không cần để ý."



Tử Tà Tình khẽ gật gật đầu.



Bố Lưu Tình nhìn mấy người trẻ tuổi luyện công, có chút cảm khái nói: "Không thể không nói, tên tiểu tử Sở Dương này vẫn có mấy phần ánh mắt. Ngươi xem Đổng Vô Thương này, thành tựu tương lai chỉ sợ tuyệt đối không thua kém lão Ninh."



Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Không chỉ như vậy. Tương lai Ô Thiến Thiến, Mạc Khinh Vũ, Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi, Nhuế Bất Thông, Mặc Lệ Nhi... chỉ sợ còn vượt xa các ngươi. Tuyệt đối là nhân vật phong vân Cửu Trọng Thiên Khuyết."



Bố Lưu Tình ngạc nhiên nói: "Đổng Vô Thương, Tiểu Vũ và Thiến Thiến nói vậy thì cũng thôi. Bất quá Nhuế Bất Thông này, tư chất cũng quá bình thường mà? Ngươi làm sao lại đề cao hắn như vậy?"



Tử Tà Tình mỉm cười, truyền âm nói: "Ngươi nhìn nhầm rồi. Nhuế Bất Thông này chính là một con phượng hoàng. Huyết mạch phượng hoàng, đã thức tỉnh sáu bảy phần mười...."




Cừu nhân gặp lại, lập tức đỏ mắt.



Trong phút chốc đã quyền qua cước lại, hai tiểu nha đầu cuốn chặt lấy nhau, đánh lộn không ngừng.



Sở Nhạc Nhi Vừa mới khỏi bệnh, còn chưa quen thuộc lực lượng, làm sao là đối thủ của Mạc Khinh Vũ đã thuần thục kỹ xảo? Vừa giao thủ liền lập tức chịu thiệt.



Bố Lưu Tình muốn tiến lên khuyên can, lại bị Tử Tà Tình giữ lại: "Chỉ có tự bản thân nàng nghĩ ra phương pháp dùng lực, mới là thiên tính của nàng. Hiện giờ, không nên ngăn cản. Cứ để các nàng đánh. Đánh xong trận này, sẽ dạy cho Sở Nhạc Nhi phương pháp dùng lực, năng lực khống chế, mới có thể lập tức in sâu vào trong lòng, không thể quên được."



Khi Sở Dương trở về, nhìn thấy trong Lăng Hương viên bụi đất ngập trời, hai tiểu nha đầu đang hô to gọi nhỏ, đánh nhau không ngừng, không khỏi trợn mắt há hốc miệng: "Đây đây đây... Đây là chuyện gì vậy?"



Bố Lưu Tình hừ một tiếng, quay đầu không nói lời nào. Đồ đệ mình một lòng muốn làm lão bà tiểu tử này... Thật sự là nhìn hắn không vừa mắt.



Tử Tà Tình hừ một tiếng, mặt lạnh như băng, mặc kệ.



Sở Dương xoa xoa tay, khụ khụ hai tiếng, nói: "Đệ nhất, ta là đệ nhất."



Không ai để ý tới hắn.



Mặc kệ Sở ngự tọa mặt đỏ xấu hổ, đi tới ngoài vòng chiến của hai tiểu la lỵ, quan sát...



Mấy ngày kế tiếp, tất cả mọi người đều luyện công khí thế ngất trời. Được Tử Tà Tình chỉ dạy, tiến bộ của Sở Nhạc Nhi đúng là tiến triển cực nhanh, giống như diều gặp gió.



Sở Dương rốt cuộc cũng lấy ra Thiên Hạ Độc cương bản đầy đủ từ chỗ kiếm linh. Sở Nhạc Nhi tựa như có thiên tính, đối với các loại thi độc dụng độc phối độc cảm thấy hết sức hứng thú. Mấy ngày nay đều học tập như đói.



Mỗi ngày có rất ít thời gian luyện công, đả tọa, một nửa thời gian đều là học tâm Thiên Hạ Độc cương. Còn lại chính là giao thủ với Mạc Khinh Vũ, cùng Ô Thiến Thiến luận bàn, cùng Đổng Vô Thương chiến đấu... Cuộc sống phong phú vô cùng.



Nhưng trong Thiên Cơ thành mấy ngày nay cũng rất yên bình, tĩnh lặng giống như một đầm nước chết, không có nửa điểm gợn sóng xuất hiện. Loại an tĩnh này, không ngờ lại dị thường tới dọa người, có một loại áp lực giống như gió thổi mưa giông trước cơn bão....



Sở Dương đột nhiên nhớ tới ngày đó, sau đấu giá hội, Đệ Ngũ Khinh Nhu từng nhắc nhở.



"Nội tình địch nhân, so với ngươi tưởng tượng, cường đại hơn nhiều."