Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1120 : Ta muốn đi

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Sở Dương đứng ngơ ngác một hồi, thần sắc trên mặt biến đổi thất thường! Đột nhiên duỗi tay ra, tay trái đánh tay phải một cái, tay phải lại đánh tay trái một cái, mắng: "Thời khắc mấu chốt! Các ngươi lại nhát gan! Ai ~~~~ vừa rồi rõ ràng cảm giác được, ôm một cái không thành vấn đề..."



Thở dài một tiếng thật sâu.



Trong không gian Cửu Kiếp, hai mắt Kiếm Linh đang tỏa ánh sáng, đang kiểm tra đống linh dược đột nhiên tràn vào đến, vui mừng đến nỗi khua tay múa chân!



"Thật sự phát tài rồi! Nhiều thiên tài địa bảo như vậy... Rất nhiều thứ cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, nhưng công hiệu mạnh mẽ giống nhau mà... Giàu to rồi giàu to rồi..." Kiếm Linh cực kỳ hưng phấn!



"Giàu to rồi?" Ý thức của Sở Dương chìm vào trong Cửu Kiếp không gian, nghiêm mặt lạnh như băng mà nói: "Ngươi chỉ biết giàu to rồi thôi!"



Kiếm Linh vui tươi hớn hở, không có để ý, nói: "Nhóm dược liệu này, chất lượng rất cao! Tổng cộng, có ba ngàn bảy trăm gốc cây! Hơn nữa, trong đó những món quý trọng nhất, lại đến từ phía trên Cửu Trọng Thiên!"



Hắn thần bí nháy mắt mấy cái: " Vị diện thần bí kia!"



Sở Dương thản nhiên nói: "Hả? Có nhiều như vậy sao?"



Cảm nhận được cảm xúc của Sở Dương có vẻ không tốt, Kiếm Linh có chút khó hiểu.



Vừa mới có thu hoạch lớn như vậy, sao lại vẫn có bộ mặt như đưa đám thế? Đây là thế nào?



"Những thuốc này, phẩm chất tốt nhất, so với Cửu Đại Kỳ Dược thì như thế nào?" Sở Dương trầm ngâm hỏi.



"Không thể so với!" Kiếm Linh nói: "Tuy rằng chỉ tính về dược hiệu thì Cửu Đại Kỳ Dược cũng không nhất định có thể hoàn toàn vượt qua những thiên tài địa bảo này, nhưng Cửu Đại Kỳ Dược lại ẩn chứa Thiên đạo lực của Cửu Trọng Thiên, cho nên mới là bộ phận chủ yếu tạo thành Cửu Trọng Đan. Những thuốc này, nhất là những dược liệu của Cửu Trọng Thiên khuyết, dược lực đã vượt qua Cửu Đại Kỳ Dược, nhưng ở trong đó không có Thiên đạo lực, cho nên, không thể so sánh với."



"Ah..." Sở Dương trầm mặc một chút, nói: "Nếu là Cửu Trọng Đan, đối với người như Tử đại tỷ, sẽ có tác dụng sao?"



Lúc này đây Kiếm Linh tỏ ra thận trọng. Nói: " Tu vi của Tử Tà Tình rất cao, nếu bị thương, thì cũng không phải là thương thế bình thường; Cửu Trọng Đan bình thường đối với nàng mà nói, cũng không có trợ giúp gì."



"Cửu Trọng Đan bình thường không được?" Sở Dương nhạy cảm tìm được điểm quan trọng, nói: "Như vậy, nói cách khác, còn có đặc thù Cửu Trọng Đan, có thể có hiệu quả!?"



"Vâng." Kiếm Linh thật sự hối hận vì mình nói lỡ miệng.




"Chuyện này, ngươi không cần biết!" Lăng Phong Vân thản nhiên nói, nhìn hắn nghiêm nghị một cái, dạy dỗ: "Ngươi trọng tình trọng nghĩa, thâm tình dứt khoát, là một người nam nhân chân chính! Cho nên. Dù ta biết ngươi bao che cho tình địch, là vì tác thành cho nữ nhân mà ngươi yêu mến, cũng tận lực giữ bí mật, tác thành cho một phen thâm tình của ngươi."



"Nhưng hiện tại là thời kì phi thường, Dạ gia đã phát hiện ra. Ngươi không thích hợp để dính dáng vào đó!" Lăng Phong Vân dài thở dài một hơi: "Hàn Vũ. Ngươi là hậu bối mà ta thích nhất, chuyện tình cảm. Ta cũng biết không thể miễn cưỡng... Một người, tình yêu ghi tâm khắc cốt, cả đời chỉ có một lần. Ngươi đã có... Thì đừng để nhớ mãi không quên."



Tim của Lăng Hàn Vũ đập mạnh loạn nhịp, đột nhiên cảm thấy trong đầu là một mảnh hỗn độn, nói một cách khó khăn: "Dạ gia đã biết chuyện này? Làm sao bọn họ có thể biết?"



Lăng Phong Vân nhăn mặt, nhíu mày: "Việc này, ngươi không cần biết!"



Lăng Hàn Vũ thất hồn lạc phách cúi đầu, lẩm bẩm nói: " Có người trong Lăng gia bán đứng ta?"



"Làm càn!" Lăng Phong Vân tức giận quát một tiếng: "Là ngươi đang ăn cây táo, rào cây sung! Làm sao có thể nói người khác bán đứng ngươi?"



Lăng Hàn Vũ nở nụ cười thê thảm: "Lúc trước Mạnh Ca Ngâm gặp chuyện không may, Sơ Thần đã muốn tự sát mấy lần, đau đớn thống khổ. Hiện giờ đã nhiều năm như vậy, tình cảm năm đó, lại chưa hề yếu bớt. Nếu Mạnh Siêu Nhiên lại xảy ra chuyện ở ngay trước mặt nàng, nàng sẽ chết! Nàng sẽ chết!" Nguồn truyện: Truyện FULL



Lăng Phong Vân thản nhiên nói: "Nhưng việc đó đã không có chút quan hệ nào với ngươi!"



Lăng Hàn Vũ lui về phía sau hai bước, vẻ mặt tuyệt vọng.



"Trở về đi." Lăng Phong Vân an ủi: "Ngươi trở về, ngủ một giấc, sẽ thấy, việc gì đều đã trôi qua. Tất cả phiền não, cũng không còn."



Lăng Hàn vũ cắn cắn môi, đột nhiên nở nụ cười hắc hắc.



Bước đi lên phía trước, đi đến cửa viện, ánh mắt nhìn Lăng Phong Vân một cách kiên định, nói từng chữ: "Ta muốn đi!"



Áo bào trắng của Lăng Phong Vân tung bay trong gió rét, ánh mắt ngưng đọng lại.



"Ta! Phải! Đi!"



Lăng Hàn Vũ nói từng chữ. Trong thanh âm, tràn đầy kiên quyết.