Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1146 : Ta đẹp hơn kiếm

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


"Sư phụ ngươi chính là đệ nhất thiên hạ mà..." Sở Dương nói lẩm bẩm.



"Uhm, đệ nhất thiên hạ mà!" Hình như bốn chữ này tạo cho tiểu nha đầu vô hạn tin tưởng, lập tức yên lòng, lại nằm xuống, không biết nghĩ tới điều gì, cười khanh khách hai tiếng, thân hình quay cuồng một cái, lại lật qua, đối mặt Sở Dương: "Sở Dương, ngươi đang suy nghĩ gì?"



Ta đang nghĩ đem ngươi tử hình ngay tại chỗ!



Trong lòng Sở Dương rống một tiếng, ngoài miệng lại là ủy khuất nói: "Không, không nghĩ gì."



"Thế nhưng ngươi mặt thật đỏ." Tiểu nha đầu dùng bàn tay nhỏ bé đặt lên trên trán Sở Dương: "Đầu ngươi nóng quá... Có phải nóng lên hay không?"



Ta nóng lên, cả người đều nóng lên!



Trong lòng Sở Dương thầm nhủ, ngoài miệng cầu xin tha thứ: "Khinh Vũ, ngủ đi... Ngày mai có thể có chiến đấu."



Mạc Khinh Vũ gật gật đầu, thoải mái duỗi người, đột nhiên con ngươi xoay tròn, lại nghĩ tới điều gì, tiến đến bên lỗ tai Sở Dương, thấp giọng hỏi: "Sở Dương, có phải ngươi thích phụ nữ có ngực lớn hay không?"



Cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Khinh Vũ ghé vào lỗ tai Sở Dương, hơi thở nóng hầm hập phun vào trong lổ tai, Sở Dương chỉ cảm thấy ngứa với tê tê, gần như *** tại chỗ, rên rỉ nói: "Tiểu nha đầu không nên hỏi vấn đề không thuần khiết như vậy."



Mạc Khinh Vũ hừ một tiếng, con ngươi xoay tròn, đột nhiên một tay gạt chăn của mình ra, ngay sau đó đã nhấc chăn của Sở Dương lên, cười khúc khích, ở thời điểm Sở Dương trợn mắt há hốc mồm không kịp phản ứng, đã chui vào trong ổ chăn của Sở Dương.



Cả người Sở Dương lập tức cứng ngắc.



Cổ chợt lạnh, hai cánh tay như ngó sen non của tiểu nha đầu, đã muốn vờn quanh lên, cười hì hì, nói: "Sở Dương... Ôm ngươi ngủ, là thoải mái nhất."



Nói xong, đem đầu nhỏ gối lên trên lồng ngực Sở Dương.



Sở Dương nhe răng nhếch miệng, lén lút xê dịch hạ thân, dùng hai chân kẹp lấy...



Hô hấp càng ngày càng dồn dập: "Không nghe lời! Còn không mau ngủ đi..."



"Bây giờ ngủ nè." Mạc Khinh Vũ cười khúc khích, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, cánh môi hồng nhuận hôn lên miệng Sở Dương, nói: "Ngủ!"



Liền nhắm hai mắt lại.



Sở Dương thật sự cảm thấy mình sắp chết.



Kìm nén mà chết!



Muốn nổ tung!
Khe đá không sứt mẻ chút nào!



Ngón tay Bố Lưu Tình kêu lên một tiếng.



Thu tay, Bố Lưu Tình đứng lên. Nói với giọng coó chút xấu hổ: "Thấy không? Núi Tinh Vân, ngay cả tu vi như ta. Cũng không làm gì được một tảng đá."



"Phốc... Khụ khụ..." Phong Vũ Nhu lập tức nở nụ cười. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



Nguyệt Linh Tuyết cũng phì cười. Nói: "Bố huynh, ta lại nhìn thấy... Tuy rằng ngọn núi này cứng rắn, chúng ta không làm gì được, nhưng, rể cây mềm mại lại có thể cắm vào, hơn nữa... lớn lên thành cây lớn có thể che trời! Cho nên... Dù là kế hoạch chu đáo chặt chẽ hơn nữa, cũng sẽ có lỗ hổng."



Bố Lưu Tình chấn động, nói: "Nói đúng, vừa rồi ta muốn nói chuyện này, nhưng ngón tay tê rần, làm quên mất..."



Rốt cuộc Phong Vũ Nhu cũng nở nụ cười mà không để ý tới hình tượng.



Ba người cười vang, lúc vừa đến, còn có một chút khẩn trương, nhưng sau trong tiếng cười này, lại biến mất không còn sót chút nào.



Ba người, một trước hai sau, đi về phía đỉnh núi một cách thoải mái nhàn nhã.



Pháp Tôn khoanh tay đứng ở đỉnh núi, nghe tiếng cười ở dưới chân núi do gió truyền đến, trên mặt lộ ra ý cười cổ quái: "Thật sự là tiêu sái, đến thời điểm này, lại có thể còn cười được."



Một bên, Vũ Tuyệt Thành ngồi ở trên một tảng đá tối đen, thản nhiên nói: "Bọn họ lập tức sẽ không cười được nữa."



Pháp Tôn cười ha ha, đột nhiên rướn họng thét dài, quát khẽ: "Nguyệt huynh đệ, ngươi đã đến rồi sao?"



Sườn núi truyền đến tiếng của Nguyệt Linh Tuyết: "Phì! Pháp Tôn, ngươi có tư cách gì, làm huynh đệ với ta?!"



Pháp Tôn cười ha ha, nói: "Nguyệt huynh đệ, hơn một vạn năm, lại nhận lấy sự đối đãi như vậy của ngươi, quả nhiên là làm cho lòng người lạnh. Cho dù ngươi không duy trì Cửu Kiếp kiếm chủ, cũng không cần làm như vậy chứ?"



Nguyệt Linh Tuyết giận dữ, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe thấy phía trên có một thanh âm lạnh buốt nói: "Bố Lưu Tình! Lăn lên đây nhận lấy cái chết!"



Bố Lưu Tình giận tím mặt, quát: "Vũ Tuyệt Thành! Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ! Như thế nào, còn muốn ỷ vào uy phong của tổ tông khi dễ người sao? Nói cho ngươi biết, ông nội không ăn bộ dáng này của ngươi! Đáng thương cho Thần Phong Chí Tôn uy chấn thiên hạ, hôm nay sẽ tuyệt hậu rồi!"



Thanh âm lạnh lùng của Vũ Tuyệt Thành truyền xuống: "Bố Lưu Tình, chỉ dùng miệng, thì giết không được người."



Bố Lưu Tình cười hắc hắc: "Đúng là giết không được người; Nhưng lại có thể làm ngươi buồn nôn! Lão tử thích làm cho ngươi buồn nôn! Oa ha ha, làm con cháu thế hệ sau của Thần Phong cùng Lưu Vân buồn nôn, quả nhiên là rất thích!"



Vũ Tuyệt Thành ở phía trên không có nói chuyện tiếp, nhưng một cỗ sát khí thực chất, cũng dần dần ngưng tụ, ùn ùn kéo đến!