Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1159 : Đã chết lại sống, sống lại chết
Ngày đăng: 03:06 22/04/20
Đả tự bởi: Mộc Hà Sa – Truyện FULL
Diệp Mộng Sắc nói: "Oa?"
Dạ Sắc cười lạnh: "Phía trước, khí thế của hắn đã thành, khí thế như cầu vồng! Tại thời khắc này cho dù ta đây là tam phẩm chí tôn đi lên, muốn bắt hắn cũng cần trả giá một ít! Còn về đám cửu phẩm thánh cấp này đi lên thì sẽ bị hắn giết hết! Tuyệt đối không có ai may mắn thoát khỏi".
"Cho nên, lúc này nên đưa những người này lên cho hắn giết! Cho hắn giết đủ đi! Giết đủ rồi mà chúng ta không vào thì hắn tự nhiên sẽ nghỉ ngơi, một khi nghỉ ngơi thì nhuệ khí này sẽ không còn nữa rồi".
Dạ Sắc thản nhiên nói: "Khi đó, chỉ cần vài vị cửu phẩm thánh cấp đi lên là có thể bắt được hắn!"
Diệp Mộng Sắc có chút nghẹn họng nhìn hắn trân trối nói: "Ngươi nghĩ như vậy hả? Ngươi thật không là vì anh hùng tiếc anh hùng……".
"Anh hùng cái rắm!" Dạ Sắc thô lỗ nói: "Anh hùng đều bị chết rất sớm!"
Diệp Mộng Sắc lập tức tức không nói ra lời: "Ngươi cứ như vậy, tùy ý để những người này chết ở dưới đao của hắn là vì tiêu ma nhuệ khí…….Mà ngươi cũng biết rất rõ ràng, nếu ngươi ra tay thì ngay cả phải trả giá thì cái giá cũng nhỏ bé là có thể bắt được hắn, nhưng ngươi vì không muốn trả một cái giá nhỏ bé mà để cho một trăm người chết ở trong tay người khác?"
Dạ Sắc thờ ơ nói: "Diệp công tử, ở đây, ta cho ngươi một lời khuyên. Tư chất của ngươi rất tốt nhưng ở Diệp gia, người cũng chỉ là Tam công tử mà không phải Đại công tử. Cái này ngoài lý do thứ tự sinh trước sau và tuổi ngươi còn nhỏ ra thì cái thứ hai, quan trọng nhất là ngươi không có cái khí độ của thượng vị giả!"
Diệp Mộng Sắc giận quá hoá cười nói:"Cái gì là khí độ của thượng vị giả?"
"Khí độ Thượng vị giả chính là cho dù phải tâm ngoan thủ lạt, nên lợi dụng thì sẽ lợi dụng, nên vứt bỏ sẽ vứt bỏ!" Dạ Sắc dạy bảo nói: "Ở thời khắc mấu chốt, bỏ đi một trăm người, một ngàn người mà bảo toàn một người. Người này có bị giá trị bảo toàn! Nói ví dụ như hiện tại trong tình huống này chính là ta".
"Ta là chí tôn tam phẩm. Một chút tổn thương đối với ta mà nói không đáng nhắc đến nhưng nếu kẻ địch thế đại, vào thời khắc mấu chốt ta có thể đi, có thể truyền đạt tin tức, có thể bao quát cả hai mặt, có thể còn sống trở về. Đem tin tức mà gia tộc yêu cầu mang về. Nếu ta vì muốn bảo hộ bọn họ mà bị thương, thì, thì có thể sẽ bị dính vào bên trong. Một lưới bắt hết! Gia tộc chẳng hay biết gì, thành oan án!"
"Một điểm tổn thương nhỏ nhưng có thể tạo thành kết quà như vậy. Hoàn toàn bất đồng!" Dạ Sắc thản nhiên nói: "Cho nên ta thà trả giá mạng hơn một trăm người chứ sẽ không dùng bản thân đi lên đối cứng với một vị đao thánh có nhuệ khí đã thành vô kiên bất tồi!"
Từng tiếng lượng kiếm ngân vang ngang trời xuất thế. Uy vũ đường hoàng, rung động trời cao! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Ở cùng thòi khắc đó tất cả kẻ dùng kiếm, trường kiếm trong tay không thể khống chế nổi, đều phát ra một tiếng kiếm ngân vang! Tựa hồ như thảo dân hèn mọn đột nhiên gặp vương giả nên bái phục sát đất làm đại lễ!
Tuy nhiên trường đao của Đổng Vô Thương lại không bị ảnh hưởng, bắt lấy cơ hội này, đại đao triển khai chém ra một trận mãnh liệt! Chuyện xảy ra quá bất ngờ, tất cả cao thủ làm sao có thể dự đoán được nơi này không chi có một vị Trung đao thánh quân mà cư nhiên còn có một vị Kiếm trung thánh quân?
Giờ khắc này đều vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị Đổng Vô Thương một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm chém bay ba tên cửu phẩm thánh cấp!
Một đạo kiếm quang, huy hoàng sáng lạn từ trong phòng bay ra, tựa như một đạo cầu vồng kinh thiên, chợt lóe lên rồi lao vào trong đám người đang hỗn chiến, sát sát sát vài tiếng vang, vài vị thánh cấp cao thủ đã bị kiếm quang chặt đứt.
Kiếm quang xoay quanh một vòng rồi rốt cục hạ xuống, mọi người lui ra phía sau một bước nhìn chăm chú vào. Chỉ thấy một thiếu niên, trong tay cầm trường kiếm, hắc у như mực, mặt mỉm cười tao nhã đứng ở trước mặt mọi người. Trên tay hắn, mũi kiếm hãy còn đầm đìa máu tươi nhỏ giọt…….
"Sở Dương?!" Tất cả mọi người đều chấn động! Trong lúc nhất thời, ít ai dám tin tưởng vào mắt mình!
Sở Dương……Hắn không phải là Quân cấp nhất phẩm sao? Sao đã thành Kiếm trung thánh quân rồi?
Sở Dương nhàn nhạt cười nói: "Chính là tại hạ, xin chào các vị hữu. Hiếm thấy trong một buổi sáng sớm lại có nhiều khách đến vậy, thật sự là thịnh tình đáng khen".
Đến làm khách? Nhìn máu đen đầy đất, khắp nơi ngổn ngang thi thể, chân tay đứt cụt, mọi người trong lúc nhất thời đều không biết nói gì.
"Sở Dương, thì ra ngươi là Kiếm trung thánh quân! Hảo hảo hảo! Nhiều người như vậy đều bị ngươi lừa rồi, ngươi ẩn dấu thực lực lâu như thế là vì cớ gì??" Dạ Sắc nhịn không được có chút cuồng nộ hỏi.
Sao Sở Dương đột nhiên lại thành Kiếm trung thánh quân? Điều này làm hắn rất kì quái!