Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1167 : Phân một nửa người cho tỷ
Ngày đăng: 03:06 22/04/20
Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL
Sở Dương giản lược đem chuyện nói lại một lần, xong xuôi Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương.
Người áo đen? Là ai vậy?
Dựa theo miêu tả của Sở Dương thì tu vi người này có thấp hơn hai vợ chồng một chút nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu. Trong Thiên Cơ Thành hiện nay lại có một vị cao thủ như vậy ư?
"Có thể là nhân vật sáng lập ra Gia Cát gia tộc hay không. Gia Cát Thương Khung?" Phong Vũ Nhu trầm ngâm nói: "Không nói ở bên ngoài, bây giờ bên trong Thiên Cơ Thành, cửu phẩm Chí Tôn tựa hồ cũng cũng chỉ có người này
Nguyệt Linh Tuyết nhíu mày nói: "Chuyện này cũng có thể nhưng cũng không thể, mọi người đều biết. Gia Cát gia tộc sở dĩ một thân mặc ma y là bởi vì Gia Cát Thương Khung. Phụ thân Gia Cát Thương Khung năm đó thân là Cửu Kiếp, sau khi thành lập Gia Cát gia tộc thì liền lập tức vô cớ mất tích, về sau có tin truyền ra nói là đã chết nhưng sống không thấy người chết không thấy xác. Gia Cát Thương Khung mang tiếng là con mà không được báo hiếu nên vẫn canh cánh trong lòng, từ đó trở đi Gia Cát Thương Khung cả đời chỉ mặc đồ tang mà thôi".
"Gia Cát Thương Khung làm gia chủ mà lại làm như vậy nên tộc nhân tự nhiên tranh nhau noi theo, về lâu về dài, ma y đồ tang trở thành dấu hiệu của Gia Cát gia tộc!"
"Năm đó Gia Cát Thương Khung đã từng nói: tánh mạng chưa hết, tẫn hiếu không ngừng. Một vạn năm qua hắn vẫn không thay đổi y phục khác Nguyệt Linh Tuyết nhíu lông mày nói: "Theo lý mà nói, hiếu tử như vậy... nếu đột nhiên đến đây đánh lén đám Sở Dương thì có chút không thích hợp lắm..".
Phong Vũ Nhu liên tục gật đầu. Một bên, Mặc Lệ Nhi nghe được thì tức cười nói: "Hai vị tiền bối nói, tiểu nữ tử cảm thấy mười phần sai rồi".
"Gia Cát Thương Khung làm chuyện đó không bài trừ một khả năng khác, đó chính là, khắp thiên hạ ai cũng biết Gia Cát Thương Khung là hiếu tử; vĩnh viễn mặc ma y cho nên bất kể xuất hiện chuyện gì cũng đều không hoài nghi hắn, cứ như vậy thật là phương tiện cho Gia Cát Thương Khung âm thầm làm việc".
"Như chúng ta bây giờ, hai vị tiền bối là người đầu tiên loại trừ Gia Cát Thương Khung. Từ một trình độ nào đó mà nói, chính là tin hắn". Mặc Lệ Nhi nói: "Mà hắn cùng chúng ta bây giờ là địch nhân".
"Tin tưởng địch nhân cũng là đem bản thân đưa vào đường bại
phủ đầu mắng cho một trận.
Giờ phút này mới cười ầm lên. Bên trong phòng, không khí sau đại chiến nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.
Nằm trên giường nhắm mắt hôn mê nhưng Vũ Tuyệt Thành vẫn đột nhiên thở dài một tiếng. Nhìn mấy huynh đệ Sở Dương cười đùa, Vũ Tuyệt Thành không khỏi nhớ lại các huynh đệ của mình năm đó... rồi nhịn không được tâm hồn trong lúc nhất thời bay đi đâu mất.
Các huynh đệ, các ngươi đang ở nơi đâu? Vũ Tuyệt Thành lẳng lặng nằm đó, nghe các huynh đệ người khác cười đùa mà cảm giác mình càng ngày càng cô độc. một cổ uất ức cùng tức giận trong lòng chợt đùng đùng nổi lên.
Ta muốn báo thù cho các Ngươi! Nhất định!
Pháp Tôn. tên tiểu nhân hèn hạ này, thân đồng dạng đã từng là Cửu Kiếp, tao ngộ giống nhau thế nhưng thậm chí ngay cả ta ngươi cũng muốn tính toán! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Đối với một điểm này, đến bây giờ Vũ Tuyệt Thành vẫn không hiểu được. Pháp Tôn và mình có cùng mục tiêu, giữ lại mình so sánh với giết mình thì sự trợ giúp sẽ lớn hơn nhiều lắm, vì sao hắn phải tính toán bản thân mình?
Mình ở trong đại trận kia, nếu sinh cơ tiêu tán hoàn toàn mà tử vong thì Pháp Tôn có chỗ tốt gì? Ngoại trừ việc mất đi trợ lực cường đại ra thì thật sự là nửa điểm chỗ tốt cũng không có, về phần sợ mình cùng hắn cạnh tranh cái gì... Nhưng mình quen hắn nhiều năm như vậy, nếu muốn cạnh tranh gì thì đã tranh rồi, nhiều năm như vậy không có tranh nhau cái gì, hắn lo lắng cái gì chứ? Vũ Tuyệt Thành trong lòng cực kỳ buồn bực.
Ưm một tiếng. Mạc Khinh Vũ tỉnh lại kêu lên: "Sở Dương! Sở Dương.".. Vừa mở mắt nhìn thấy mọi người thì mừng rỡ nói: "Huynh không có chuyện gì? Thật tốt quá!"
Tiểu la lỵ sau khi nghe kể lại chuyện mới vừa rồi thì lệ như mưa bay tán loạn ngồi cạnh Ô Thiến Thiến không nói gì mà cũng không đi.
"Ta muốn chiếu cố cho Thiến Thiến tỷ, chính miệng nói cám ơn với nàng. Nàng một ngày không tỉnh lại, ta liền chiếu cố nàng một ngày.".. Mạc Khinh Vũ lau nước mắt nói: "Nàng đã cứu Sở Dương ca ca, ta cảm ơn nàng... Thiến Thiến tỷ, Ngươi nhanh tỉnh dậy đi. Ngươi tỉnh lại ta sẽ đem Sở Dương phân cho tỷ một nửa mà..".
Nghe những lời này, Phong Vũ Nhu cùng Nguyệt Linh Tuyết cũng nở nụ cười. Người còn có thể phân một nửa ra ngoài...