Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 117 : Thế cục nghiêm trọng
Ngày đăng: 02:56 22/04/20
"Việc cần chú ý bây giờ là không nên đánh rắn động cỏ, người như Đường Tâm Thánh có vô số phương pháp để thoát khỏi Thiết Vân Thành. Sở Dương trầm tư: "Hơn nữa vị Đường Tâm Thánh này có phải chỉ đơn thuần là một thư sinh hay trên thân mang tuyệt thế võ công vẫn chưa thể xác định rõ được. Cần phải thông báo cho Thiên Cơ Đường cẩn thận điều tra."
"Ta sao lại có thể bỏ sót nhiều như vậy!" Ô Thiến Thiến hít sâu một hơi lãnh khí. Lần này Sở Dương phân tích có ứng đối, có phản kích, đã đem tâm lý của Đường Tâm Thánh và Đệ Ngũ Khinh Nhu ra phân tích một lượt.
Ô Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy nếu như Đường Tâm Thánh thật sự bị Sở Dương bắt được thì có lẽ Đệ Ngũ Khinh Nhu phải chịu thiệt thòi lớn rồi! Đương nhiên đó là nếu như Sở Dương phỏng đoán chính xác.
Bất quá trong phân tích của Sở Dương cũng bỏ qua một việc, bị Ô Thiến Thiến mẫn cảm tìm được: "Sở Dương, ngươi vẫn chưa nói đến việc nếu như vị cao thủ Vương cấp kia thật sự là địch nhân thì phải đối phó thế nào? Chúng ta ngăn cản hắn bằng cách nào? Cần bố trí ra sao?"
Sở Dương khẽ xoa xoa huyệt thái dương, cau mày nói: "Đây cũng là điều mà ta lo lắng, chúng ta không có cao thủ Vương cấp toạ trấn nên nếu đối phương là cao thủ Vương cấp thì chúng ta cũng không có biện pháp tốt để đối phó."
Sở Dương thở dài: "Bên cạnh Thái tử khẳng định là có, bằng không Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chẳng bỏ qua việc ám sát thái tử ngay tại đế đô. Nhưng nếu hắn đến bảo hộ cho ta thì thái tử sẽ gặp nguy hiểm. Việc này chúng ta không thể mạo hiểm được."
Sắc mặt Ô Thiến Thiến khẽ biến, nói: "Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?"
Ánh mắt Sở Dương thâm trầm, chậm rãi nói: "Ta chỉ hy vọng hắn không đến nhanh như vậy…" Hắn nói xong lại khẽ lắc đầu: "Bất quá với tác phong quyết định nhanh chóng của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì bây giờ người này có lẽ đang trên đường đến đây rồi…."
Nội tâm Ô Thiến Thiến lập tức cảm thấy nặng trịch, ánh mắt khi nhìn Sở Dương đã thoáng ươn ướt.
Nàng biết Sở Dương chỉ có tu vi Vũ sĩ, nếu gặp phải ám sát của cao thủ Vương cấp thì sức hoàn thủ gần như không có! Trước mặt cao thủ Vương cấp, Bổ Thiên Các với tình trạng như bây giờ cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi!
Sở Dương cười khổ trong lòng.
Nếu hắn đoán đúng chuyện này thì hiện tại bên cạnh Sở Dương cũng chẳng có lực lượng nào bảo hộ cả. Cố Độc Hành thì ra ngoài chiêu binh mãi mã không biết lúc nào mới trở lại. Mạc Thành Vũ hiện tại đang trọng thương, chắc không thể khôi phục nhanh được. Mà cho dù có lực lượng xuất thủ thì còn cần phải cẩn thận Hắc Ma gia tộc nữa.
Về phần Đao Tôn Thành Tử Ngang… Sở Dương ước chừng hắn đối với cao thủ Vương cấp thì cũng chỉ như món ăn khai vị mà thôi…
Vạn nhất cao thủ của Hắc Ma gia tộc và Kim Mã Kỵ Sĩ Đường cùng lúc tìm đến chỗ này thì thảm rồi! Trên ba vị cao thủ Vương cấp đồng thời ra tay, cho dù là hắn trong kiếp trước cũng không thể ngăn cản được chứ đừng nói hiện tại chỉ có tu vi Vũ sĩ.
Huống chi, ngoài Đệ Ngũ Khinh Nhu và Hắc Ma gia tộc ra rất có thể còn có Yến gia nữa…
Thường thì quan viên khi chọn phủ đệ sẽ không lựa chon địa phương thế này. Nơi này ngư long hỗn tạp, rất là ồn ào và lộn xộn. Các quan viên thường thích những nơi yên tĩnh, tránh xa nguy hiểm.
Bên phải khu nhà còn có phủ đệ của mấy quan viên khác nhưng cũng không ở gần nơi này. Nếu chỉ quan sát phủ đệ của các quan viên thì Đường phủ cơ bản là trơ trọi một mình ở bên ngoài.
Ở đằng sau phủ đệ còn có một rừng cây lan xa ra ngoài.
Sở Dương sau khi xem vị trí cùng kết cấu của khu nhà cũng không khỏi thở dài. Nơi này rõ ràng đã được thiết kế để dễ dàng cùng người khác liên lạc và thuận lợi cho việc đào tẩu.
Chỉ có điều, bình thường thì phòng ở của quan viên là do triều đình sắp xếp. Đường Tâm Thánh đã dùng cách nào để lấy được nơi này?
Ở ngã ba đường có một lão đầu toàn thân lam lũ, mắt mờ tay run đang bày biện một sạp hàng nhỏ, phía trên để mấy cân Tây qua tử (dưa hấu). Ở một cây đại thụ cách đó không xa có hai lão nhân đang tập trung tinh thần đánh cờ, tựa như chẳng quan tâm chút nào đến phố xá sầm uất cả.
Sở Dương chầm chậm đi tới, thò tay cầm lấy một trái dưa ném qua ném lại, động tác và thần sắc tràn đầy lỗ mãng, mắt mũi láo liên hỏi: "Lão đầu, dưa của ngươi có nhân không?"
Lão đầu vội vàng khom lưng, cúi đầu nói: "Vị công tử này, dưa mà không có nhân thì bán thế nào được, nếu thế chẳng phải lão thành người lừa đảo hay sao?"
"Bộp…"
"Nhìn xem, trái này trống không nè..." Sở Dương dùng tay khẽ miết, bóp nhẹ quả dưa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Trái này nhân nhỏ hơn một chút, hắc hắc…" Lão đầu xấu hổ cười, nói: "Công tử có thể thử trái khác xem, trái này rất tốt nè, công tử sờ thử xem… Còn trái này thì vẫn còn non lắm… Khái khái…"
"Ah..." Sở Dương thử một chút rồi ném cho lão mấy đồng tiền. Lão đầu này chính là Thành Tử Ngang giả trang, những câu hỏi vừa nãy của Sở Dương chính là hỏi về tình huống hiện tại. Hạt dưa có nhân hay không chính là mật hiệu.
"Có thể xoa dưa hấu thử xem…" Nói cách khác là có thể đi xem xét phía tây, nhưng có khả năng sẽ không thu hoạch được gì.
(Biên: Ở đây có đoạn chơi chữ - Tây qua tử vừa là quả dưa hấu mà cũng là ám chỉ hướng Tây á…)