Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1182 : Tay bây giờ rời đi, ngày khác sẽ gặp lại!

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Vũ Tuyệt Thành ngơ ngẩn!



Chuyện này, hắn thật sự thật không nghĩ tới, dù chỉ là giả thiết nhưng hắn cũng sẽ cảm thấy đó là sự khinh nhớn với mình và huynh đệ!



Cảm tình huynh đệ năm đó, không lẫn bất cứ tạp chất gì!



Có thể vì nhau lên núi đao xuống biển lửa!



Nếu ngươi muốn đầu ta, cứ cầm đi là được!



Vũ Tuyệt Thành đã từng nghĩ như vậy, cũng đích xác sẽ làm như vậy. Lúc trước, bất luận là ai gặp phải kiếp nạn không thể không chết. Chỉ cần mình ở cùng một chỗ với họ, mình cũng sẽ không chùn bước!



Mỗi người đều như thế!



Mỗi một vị huynh đệ, đều đã từng làm như vậy, không chỉ một lần mà là vô số lần!



Cho nên, Vũ Tuyệt Thành tuyệt đối không nghi ngờ huynh đệ của hắn!



Chính bởi vì như thế, gặp phải sự phản bội sau lưng của lão đại, hắn mới thương tâm như thế, phẫn nộ như thế... Mấy ngàn năm ở chỗ này, cũng chỉ vì tiêu diệt Cửu Kiếm Kiếm Chủ! Không tiếc tất cả, muốn báo thù vì các huynh đệ!



Nhưng, hôm nay lại bị một lời của Nguyệt Linh Tuyết gọi tỉnh!



Trước khi lão đại phản bội ngươi, ngươi đã hoài nghi hắn chưa?



Có phải ngươi tin tưởng hắn y như ngươi tin tưởng huynh đệ của ngươi bây giờ?



Hơn nữa, phía trước còn tăng thêm một chữ càng"!



Bất cứ đoàn thể gì, lão đại chính là hạch tâm! Nếu lão đại không trả giá, người khác cũng sẽ không trả giá! Lão đại trả giá, vĩnh viễn gấp mấy lần người khác!



Như vậy, mới làm cho mọi người thán phục, ái mộ đi theo, ủng hộ lão đại!



Trong nội tâm Vũ Tuyệt Thành, những trí nhớ năm xưa ùa về như đang ở trước mắt.



Có một lần, lão đại gắt gao ôm lấy địch nhân, ba bốn người vung đao về lão đại, cốt nhục trên người lão đại văng khắp nơi, nhưng hắn khàn giọng hô to: "Tuyệt Thành! Ngươi đi! Ngươi không đi, lão tử không nhận huynh đệ như ngươi!"



Có lần mình trúng quỷ kế, thân chịu trọng thương, hãm thân biển lửa, lão đại cũng trọng thương, nhưng hắn vẫn chạy như điên từ bên ngoài vào, mang mình cõng ra. Lúc ấy, mình đã khát khô giống như xác ướp. Trong hôn mê, cảm thấy mình đang uống nước suối trong veo, trợn mắt ra nhìn thì mình đang uống máu của lão đại.


Nhưng lúc khác, cơ bản đều ở trong trầm tư, mê võng.



Những người khác, ngay cả Nguyệt Linh Tuyết làm hắn tỉnh, cũng không hề đề cập tới chuyện năm đó.



Ba ngày sau, thương thế của Sở Phi Hàn tốt lên.



Gia tộc Gia Cát, rốt cục cũng đến đây. Gia Cát Thương Khung tự mình dẫn người đến, cung kính đưa cho Phong Nguyệt một trữ vật giới chỉ. Bên trong là những thứ xem như thuyết pháp, đền bù tổn thất cho Phong Nguyệt.



Nguyệt Linh Tuyết bất động thanh sắc nhận lấy.



Lập tức muốn bốn chiếc xe ngựa, bốn khung trượt tuyết của Gia Cát gia tộc. Bọn người Gia Cát Thương Khung biết Phong Nguyệt phải ly khai, lập tức hưng phấn không thôi.



Những vật này đương nhiên nửa điểm cũng không chậm trễ, đều chọn lấy thứ tốt nhất đưa tới.



Vào ban đêm, Sở Dương đi tìm Hàn Tiêu Nhiên, hắn cũng không mấy ngạc nhiên với việc Sở Dương rời đi. Chỉ là khi Sở Dương rời đi, Hàn Tiêu Nhiên dùng tốc độ cực nhanh truyền âm một câu.



"Huynh đệ, ngàn vạn không được tiếp nhận bổ nhiệm của tổng bộ Chấp Pháp Giả! Cả đời này, tuyệt đối không được đi tới Chấp Pháp Thành!"



Sở Dương muốn hỏi lại, nhưng Hàn Tiêu Nhiên đã xoay người, chỉ để lại một câu: "Nhanh trở lại Đông Nam!"



Câu đầu Sở Dương hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng câu cuối Hàn Tiêu Nhiên nói ra làm cho Sở Dương suy nghĩ ý tứ trong đó.



Sáng sớm hôm sau, dưới sự đưa tiễn vui vẻ của Gia Cát gia tộc, Sở Dương rốt cục cũng ly khai Thiên Cơ thành!



Ở trong đám người đưa tiễn, Sở Dương thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu đang nhìn mình.



Sở Dương mỉm cười, khi phất tay, cố ý mang năm đầu ngón tay giơ ra, tựa như viết một chữ "Ngũ" lên không trung. Đệ Ngũ Khinh Nhu cười khổ một cái, xoay người rời đi.



Chư Cát Vân Sơn bái biệt Phong Nguyệt xong, ánh mắt phức tạp nhìn Sở Dương, thản nhiên nói: "Núi cao sông dài."



Sở Dương nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt lộ ra một vòng phong duệ, thản nhiên nói: "Ta bây giờ rời đi, ngày khác sẽ gặp lại!"



Chư Cát Vân Sơn thản nhiên nói: "Tùy thời xin đến chỉ giáo! Nếu tôn giá không đến, Gia Cát sẽ Đông Nam bái phỏng."



Sở Dương lắc đầu, cười nhạt: "Các ngươi không có cơ hội."



Ánh mắt hai người nhìn nhau, đều thấy được cừu hận và sát khí trong mắt đối phương.