Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1184 : Nguyện đem thân này hiến Cửu Trọng Thiên!

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


"Bổ Thiên ngọc không còn?" Nhuế Bất Thông căn bản không quan tâm chuyện này, cũng không biết tầm quan trọng của Bổ Thiên ngọc, không cho là đúng nói: "Mất rồi thì thôi."



Sắc mặt Sở Dương cực kỳ trầm trọng,nói: "Chúng ta chôn cất bọn họ."



Hắn thở một hơi thật dài: "Người của Dược ốc cả đời tận lực vì dược liệu y học, bình thường ai nấy đều quái gở, khó có thể tiếp cận. Thuốc của bọn hắn tuy không truyền lưu ra ngoài nhiều, nhưng gần như thuốc của toàn bộ đại lục này, có một phần lớn là xuất phát từ Dược cốc. Bao nhiêu vạn năm qua, đã làm không biết bao nhiêu chuyện tốt vì Cửu Trọng Thiên, cứu sống bao nhiêu mạng người... Nhưng không ngờ tới, giờ phút này bọn họ lại chết thảm như vậy. Chẳng lẽ, người tốt thật sự không có hảo báo sao?"



Nhuế Bất Thông im lặng.



"Động thủ đi." Sở Dương trầm mặc nói.



Hai người cùng nhau động thủ, đào một cái hố thật lớn, sau đó đem thi thể của chúng nhân Dược cốc, lần lượt chuyển vào bên trong, để nằm ngay ngắn. Sau đó Sở Dương lặng lẽ đứng trang nghiêm một hồi, vung tay lên, bụi đất di thiên.



Một lát sau, một phần mộ cao lớn xuất hiện, sừng sừng giữa rừng cây.



Đại thụ bốn phía bị Sở Dương chặt hết một phần, làm thành một vòng tròn khổng lồ, quang đãng. Những đại thụ xung quanh tựa như đám thị vệ trầm mặc, đang hộ vệ những thần y Dược cốc đã cống hiến sức lực cả đời vì Cửu Trọng Thiên đại lục này.



Cuối cùng, Sở Dương một trảo đâm sâu vào trong mặt đất, mạnh mẽ bốc lên một khối đất đá khổng lồ, liên tục vỗ chưởng, toàn bộ đất và đá bị hắn dùng nguyên mực mạnh mẽ ép thành một khối bia mộ dày một thước, rộng chín thước, cao ba trượng.



Vuông thành sắc cạnh, bóng loáng như gương!



Sở Dương thoáng suy nghĩ, ngón tay vận công, xoạt xoạt niết lên, mang theo một nỗi bi phẫn, lên án thế gian!



Cả đời không từ bao gian khổ, một kiếp hành y thành Dược thần.



Thà đem thân này nơi u cốc, đổi lại an lành Cửu Trọng Thiên.



Mấy lần bổ thiên ai biết khó, công huân cái thế có ai hay.



Quân đi hôm nay không nhắm mắt, đi rồi ai thương thiên hạ đây?



Nếu là người tốt gặp vận rủi, từ nay về sau ai dám theo!



Nếu như thương thiên thật có đạo, xin độ Dược cốc bốn trăm hồn!



Dược cốc bốn trăm y giả, gặp nạn bất ngờ, chôn xương như thế!
Nguyệt Linh Tuyết vẫn thở dài không thôi.



Phong Vũ Nhu khẽ nói: "Cho nên, cho dù người tốt không nhận được hảo báo trong mắt người khác, nhưng chúng ta vẫn phải làm người tốt! Hơn nữa, với bản tính của chúng ta, cũng không làm được người xấu."



Tinh thần Nguyệt Linh Tuyết chấn động nói: "Không sai, chúng ta phải làm người tốt! Chính là bởi vì lương tâm bất diệt! Cần gì để ý những thứ khác? Chẳng lẽ ác nhân nắm quyền, chúng ta cũng phải đi làm ác nhân? Đây quả thực là vớ vẩn." T.r.u.y.ệtruyenfull.vn



Đúng lúc này, mấy thanh âm cùng vang lên: "Nói đúng lắm!"



Hai người cùng quay đầu lại, chỉ thấy đám người Sở Dương Đổng Vô Thương Vũ Tuyệt Thành thần sắc khác nhau, nhìn bọn họ.



Vũ Tuyệt Thành luôn chướng mắt Phong Nguyệt, cho rằng bọn họ rất bảo thủ, nhưng hiện tại cũng có chút khân phục, nói: "Ta không phải người tốt, nhưng ta vẫn khâm phục phu thê các ngươi. Đây là lần đầu tiên ta bội phục các ngươi. Ha ha, nhưng sau này vẫn sẽ tiếp tục bội phục...."



Nguyệt Linh Tuyết thở ra một hơi thật dài, mỉm cười, nói: "Chỉ tiếc, ta không phải là Pháp Tôn của Cửu Trọng Thiên này. Bằng không...."



Sở Dương trong lòng chợt động, nói: "Bằng không thì thế nào?"



Nguyệt Linh Tuyết lắc đầu bật cười, thản nhiên nói: "Chỉ không biết tam xích Thanh Phong kiếm, có thể giết hết ác nhân thiên hạ? Không biết một thân chính khí, có thể tạo ra một khoảng trời quang cho thế gian?"



Vũ Tuyệt Thành nói: "Bất quá, cuối cùng ngươi vẫn phải rời đi."



"Nếu thật sự đến một lúc như vậy, ta nguyện ở lại nơi này." Nguyệt Linh Tuyết nhìn thê tử, trong mắt hai người lộ ra một tia thấu hiểu lẫn nhau, bình tĩnh mỉm cười: "Chúng ta nguyện đem thân này, hiến Cửu Trọng Thiên."



Trong lòng Sở Dương đâng lên một cỗ nhiệt huyết, nói: "Tâm nguyện của hai vị, nhất định có thể đạt thành! Chỉ hi vọng đến lúc đó, chớ quên ước nguyện hôm nay!"



Nguyệt Linh Tuyết ngạo nghễ nói: "Hơn một vạn năm không thay đổi, chẳng lẽ sau này còn thay đổi được sao? Cái loại thay đổi thất thường của Cửu Kiếp kiếm chủ, tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người Nguyệt Linh Tuyết ta!"



Hắn nói những lời này, có chút ý tứ ẩn chứa bên trong. Nhưng Vũ Tuyệt Thành lần này lại không hề tức giận, sắc mặt chỉ buồn bã, tim có chút loạn nhịp.



Đúng vào lúc này, phương hướng Thiên Cơ thành đột nhiên tuyết bay cuồn cuộn, một đạo thanh ảnh cuốn theo phong tuyết đầy trời, một đường lao tới như cuồng phong. Mục tiêu chính là về phía mọi người.



Mọi người cùng ngưng mắt mà nhìn.



Chợt nghe người này hét lớn từ xa: "Phong Nguyệt hai vị tiền bối... có thể dừng lại một chút hay không...."