Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1187 : Vô sỉ cũng là nhân tính

Ngày đăng: 03:06 22/04/20


Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu đều cảnh giác hộ pháp cho Sở Dương. Sau đó hai người lại dần dần phát hiện ra điều bất thường.



Vết thương trên ngực, trên vai và trên bụng của Sở Dương đang chậm rãi khép lại. Đối với điểm này, hai người cũng không lấy làm kỳ quái. Cửu Trọng đan của Cửu Kiếp kiếm chủ vốn là linh đan diệu dược có thể trị khỏi tất cả mọi thương thế. Nếu như không thể khôi phục, mới gọi là kỳ quái.



Nhưng khi Sở Dương vận công khôi phục thương thế, khí thế làm sao lại càng khôi phục càng cuồng bạo, hùng hậu lên?



Hơn nữa, một cỗ khí tức thê lương, từ trên người hắn tràn ra, mang theo một loại khí thế bá chủ thế gian không thuộc về thế gian này, càng lúc càng dâng cao...



Tiếp đó, cả người Sở Dương chấn động, phun ra một ngụm máu tụ tím đen.



Phong Vũ Nhu tra xét khí tức Sở Dương một chút, nhịn không được suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, khẩn cấp nắm lấy tay Nguyệt Linh Tuyết.



Thánh cấp bát phẩm!



Hơn nữa còn đột phá không một tiếng động!



Thật là một yêu nghiệt! Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên cầm lấy tay thê tử, nhìn Sở Dương, trong lòng dâng lên cảm khái.



Sau đó, khí tức Sở Dương lại dần dần tăng lên, tăng lến tới thánh cấp bát phẩm đỉnh phong, tựa hồ thoáng dừng lại một chút, sau đó, oanh một tiếng trầm thấp, khiến Tuyết Linh thú đang kéo xe trượt tuyết cũng phải kinh hoảng kêu lên hai tiếng.



"Thánh cấp cửu phẩm!" Phong Vũ Nhu chấn kinh, truyền âm cho trượng phu.



Nguyệt Linh Tuyết mỉm cười, truyền âm trở lại: "Đối với Cửu Kiếp kiếm chủ mà nói, đây là bình thường."



Phong Vũ Nhu khinh bỉ nói: "Nói cứ như ngươi từng gặp qua Cửu Kiếp kiếm chủ vậy... Đến an ủi người ta cũng không biết an ủi thế nào."



Nguyệt Linh Tuyết cười ha hả.



Phong Vũ Nhu nói: "Phu quân, chuyện Mai Tiên vừa rồi...."



Sắc mặt Nguyệt Linh Tuyết trầm xuống, nói: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Nhưng thật sự không thể."



Phong Vũ Nhu buồn bã nói: "Hai người chúng ta Phong Nguyệt song tu, vốn khó có hài tử....Từ mấy ngàn năm trước, ta đã nói với ngươi...có thể nạp thiếp."



Nguyệt Linh Tuyết cười khổ: "Ngươi nghĩ ta chưa từng nghĩ tới? Ta đã nghĩ qua rồi. Thế giới này, ba vợ bốn nàng hầu chính là chuyện thường. Riết mãi cũng thành quen, nhưng ta không chịu nổi. Ta nạp thiếp, là phải có cảm tình. Hơn nữa cũng phải có trách nhiệm. Nếu chỉ là vì hài tử mà nạp thiếp thất... Sinh hài tử xong, chẳng lẽ ta lại vứt bỏ người ta sao.... Ta chẳng phải là hại cả đời người ta, lại còn gieo xuống một cây kim trong lòng ngươi?"



"Nhưng tình cảm, hiện tại thật sự khó có thể phân ra được. Không thể không nói, Phong Nguyệt song tu thần công này đích xác là thứ tốt, khiến ta vừa luyện công lại nghĩ tới ngươi. Ta sinh tình cảm với người khác không khó, nhưng ta không thể không luyện công nhỉ?"
Vẻ hưng phấn trong thanh âm, cũng lộ ra rõ ràng!



Sở Dương huýt sáo một tiếng, bốn chiếc xe trượt tuyết cũng dừng lại.



Ngay trong một khắc dừng lại, sưu sưu sưu, liên tục hai mươi mấy nhân ảnh lần lượt xuất hiện, chắn trên con đường phía trước mặt. Người cầm đầu mặt trắng không râu, mắt xếch, dáng người cao lớn, tuy tóc đã có chút hoa râm, nhưng vẫn có bộ dáng một mỹ nam tử. Vẻ mặt nghiêm nghị chính khí, một thân khí vũ hiên ngang!



Hắn có chút thở dốc, đi tới phía trước hai bước, cung kính nói: "Phía trước có phải là Phong Nguyệt hai vị tiền bối?"



Sở Dương quả quyết ngắt lời: "Thế nào, ngươi có việc?"



Người này cười hòa ái: "Tại hạ Lan gia Lan Khánh Thiên. Phong Nguyệt hai vị tiền bối có đại ân với Lan gia chúng ta, biết được hai vị tiền bối ở nơi này, cố ý tới bái phỏng."



Thanh âm Nguyệt Linh Tuyết truyền ra: "Là Khánh Niên sao. Ngươi làm sao lại chạy tới đây?"



Ánh mắt Lan Khánh Thiên chớp động, quan sát tư thế Nguyệt Linh Tuyết, kính cẩn nói: "Vãn bối nghe được một chuyện đại sự rất quan trọng, mới vội vàng chạy tới bẩm báo tiền bối."



Hiển nhiên, hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng tình báo, muốn thử.



"Đại sự gì?" Nguyệt Linh Tuyết hỏi.



"Nói chuyện ở nơi này, có nhiều bất tiện, vãn bối cả gan thỉnh Nguyệt tiền bối di giá thương lượng. Sự tình quá lớn, liên quan tới mấy trăm vạn mạng người, Khánh Niên không thể không cẩn thận." Lan Khánh Thiên nói.



Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Ngươi cũng là chí tôn lục phẩm rồi, chẳng lẽ ngay cả thuật truyền âm cũng quên rồi sao?"



Lan Khánh Thiên ngẩn ra, tiếp đó lại nở một nụ cười khoái ý, âm hiểm.



Nụ cười như vậy không ngờ lại xuất hiện trên một khuôn mặt vuông vắn uy nghiêm chính khí lẫm liệt, quả thực là khiến người ta có chút không tiếp nhận nổi. Tựa như một thiên sứ, đột nhiên lột bỏ mặt nạ, biến thành một con ác ma!



Nhiều năm như vậy, Lan gia đã sớm nhìn thấu tính tình Nguyệt Linh Tuyết. Nếu như hắn không bị thương, giờ phút này nhất định đã sớm bay đi rồi. Nguyệt Linh Tuyết tuy kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không bao giờ kiểu cách.



Giờ phút này còn không bỏ đi, hơn nữa còn ngồi trên xe trượt tuyết...



Trong lòng Lan Khánh Thiên lập tức cười nhạt, nói: "Hôm nay tới đây, chính là muốn hỏi Nguyệt tiền bối một chút, cháu gái Lan Mai Tiên của ta đắc tội với Nguyệt tiền bối ra sao, không ngờ ngươi lại đánh chết nàng? Hôm nay, tuy lão phu biết mình không phải là đối thủ của Nguyệt tiền bối, nhưng cũng phải vì cháu gái mà đòi một câu trả lời!"



Một câu này, quả thực là vô sỉ tới chí cực!