Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 119 : Tính toán đến chết

Ngày đăng: 02:56 22/04/20


"Cho nên ta vẫn đợi, hơn nữa muốn cùng Đường Tâm đại nhân ngài thoải mái tâm tình." Sở Dương mỉm cười, quạt xếp nhẹ lay động, từ đầu đến cuối luôn giữ vững sự điềm tĩnh, không ngừng đong đưa quạt xếp: "Đây không phải là để trì hoãn kéo dài, mà là thành tâm muốn cùng Đường đại nhân dốc lòng tâm sự."



Sở Dương nói không phải là để trì hoãn, nhưng tại thời khắc này, tứ phía vô thanh vô tức bỗng nhiên xuất hiện không ít Hắc y nhân; đó chính là đám thuộc hạ Liệt Dương của Bổ Thiên Các đang ép lại từ hai cánh. Hành động phối hợp nhịp nhàng đối nghịch với lời của Sở Dương làm cho mọi người phía đối diện cảm thấy nực cười - đích thực là hắn bịa chuyện.



"Ngươi cho rằng mình liên thủ với những người này là có thể giữ chân được ta?" Đường Tâm Thánh thấp giọng cười nói: "Sở Ngự Tọa, thân thể ngài nghìn vàng, thế mà dám xích lại gần ta một khoảng cách gần như vậy sao?"



"Đúng vậy, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ." Sở Dương không biết làm gì khác hơn ngoài đong đưa cây quạt: "Thế nhưng gần không phải là không tốt, trong quạt này có chứa Tô Cốt Tiêu Hồn Phấn. Cái tên này Đường đại nhân chắc đã nghe qua rồi chứ nhỉ?"



"Tô Cốt Tiêu Hồn Phấn?" Đường Tâm Thánh biến sắc: "Cái này… Đây là một trong mười loại kịch độc đứng đầu?"



Từ khi thân phận thật của hắn bị vạch trần, mãi đến lúc này Đường Tâm Thánh mới lần đầu tiên lộ rõ thần sắc sợ hãi.



"Ngài nói Tô Cốt Tiêu Hồn Phấn sao? Chẳng qua đây là lần đầu gặp mặt nên tại hạ muốn dâng tặng Đường đại nhân một món lễ vật nho nhỏ mà thôi, không đáng giá gì, chỉ mong tỏ được lòng thành kính của mình. Mong rằng Đường đại nhân đừng quở trách."



"Có lẽ là Đường đại nhân cũng không phát giác ra, từ khi bổn tọa đi tới vẫn luôn đứng ở hướng thuận chiều gió." Sở Dương mỉm cười, kiên trì giải thích: "Mà mỗi lần cử động, ta luôn nhẹ phất quạt vào một thời khắc nhất định, chính xác hơn là chọn lúc gió nhẹ. Gió mạnh quá thì độc dược sẽ theo luồng gió mà phân tán hết."



Hắn híp mắt cười cười: "Đường đại nhân thông thiên, hiển nhiên hiểu rõ gió thổi vô định, nước chảy vô thường. Dù là cơn gió trước hay sau thì độc phong này cũng không có mắt mà phân biệt lớn nhỏ - già trẻ để tha đâu."



"Cho nên bổn tọa mạn phép đứng sang một bên mà hưởng thụ gió mát mùa hè, sau đó lại chân thành cùng Đường đại nhân đàm tọa, miễn sao thời gian càng dài càng tốt. Thời gian càng lâu thì đương nhiên Đường đại nhân hưởng thụ Tô Cốt Tiêu Hồn Phấn sẽ được nhiều hơn chút ít."
Thậm chí cho dù là thời điểm nhìn thấy Sở Dương mà mình quyết đoán thật nhanh, lập tức rút lui thì vẫn có thể an toàn.



Trường hợp xấu nhất là cho dù không thể đi ngay thì lúc đó lập tức xuất thủ, hẳn gã Sở Diêm Vương này đã sớm bị giết chết trong tay của mình rồi.



Nhưng mình hết lần này tới lần khác đều không làm, trái lại còn muốn cùng đối phương so đọ trí tuệ, cùng đối phương so tính mưu kế; chỉ muốn tại chính nơi mình bị hắn đánh bại mang trả lại cho đối phương sự nhục nhã gấp cả trăm ngàn lần…



Nhưng không ngờ thế trận nghịch nghuyển, chính mình lại tự hại mình, chuyện sắp thành lại hỏng, ngay cả tính mệnh cũng nằm trong tay người khác!



Địch nhân từng bước âm thầm tính toán chuẩn xác vô cùng, sau lưng âm thầm hạ độc thủ mà ngoài mặt vẫn mang khí độ thư thái như không.



Không thể không thừa nhận, Đường Tâm Thánh đành chịu khuất phục trước Sở Dương, đồng thời chấp nhận thân phận mình trong hoàn cảnh này. Tận đáy lòng hắn bị cảm giác thất bại đả kích mãnh liệt. Bản thân hắn mưu trí siêu quần, tự phụ tính toán chi li không bỏ sót, mọi thứ đều nắm rõ như lòng bàn tay, một mình đi tới Thiết Vân, ỷ vào sự cao minh sáng suốt cùng mạng lưới tình báo bang trợ mà thăng tiến nhanh chóng, đem Thiết Vân quần hùng đùa bỡn trong tay, với thân phân một tên gian tế mà ngồi lên ghế thánh nhân tại Thiết Vân quốc.



Nếu không phải bại lộ quá sớm thì chỉ cần chờ Đệ Ngũ Khinh Nhu dấy lên ngọn lửa chiến tranh, lúc đó Thiết Bổ Thiên vừa chết, Thiết Vân Quốc như rắn mất đầu sẽ khiến thiên hạ đại loạn. Khi ấy chỉ cần thánh nhân như hắn đứng ra hô hào thì chỉ cần trong khoảnh khắc là sẽ lật đổ Thiết Vân. Nguồn truyện: Truyện FULL



Vạn sự đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ thích hợp. Nhưng ngay tại lúc này thì thiên hạ lại vuột khỏi tầm tay hắn.



Hơn nữa, người đánh bại hắn lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy! Đường Tâm thánh sao có thể cam phục? Chính bởi vì phần không phục này mới khiến cho hắn lập tức xua tan ý nghĩ đào tẩu, lòng dạ quyết chí trả thù.