Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 12 : Nỗi oan khuất của người bị hại

Ngày đăng: 02:55 22/04/20


Không cần biết như thế nào, chỉ riêng cái tội dám đi nhục mạ Mạnh sư thúc này thôi cũng đã là một tội lớn rồi, chứ đừng nói chi là còn muốn rút kiếm đi chém giết đồng môn sư huynh đệ của mình. Chỉ là, hắn lại nhận phải hậu quả ngược lại...



Trong lòng Sở Dương còn sợ hãi mà lau mồ hôi lạnh:



- May mà hắn tự nhiên lại bị ngã xấp xuống... Bằng không... Ô sư tỷ, bằng không thì ta đã...



Hắn nói đến đó thì cũng không tiếp tục phát biểu thêm câu gì nữa, ánh mắt thương cảm nhìn Ô Thiên Thiến. Chẳng qua một câu " Hắn tự nhiên lại bị ngã xấp xuống" này cũng thật là vô sỉ...



- Nếu không như vậy thì ngươi cũng đã bị giết rồi.



Tiểu cô nương đáng thương rất rõ ràng đã bị dẫn dắt rồi, rất đơn giản mà thêm vào một câu:



- Cũng không còn gì để nói nữa.



- Đúng thế!



Sở Dương vỗ mạnh tay đánh "Ba..." một tiếng, có vẻ rất vui, đồng tình với vị anh hùng này mà nói:



- Vẫn là Ô sư tỷ nhìn xa trông rộng, thấu triệt thị phi, công bình liêm chính, thật sự là vô cùng sáng suốt a...



Ô Thiên Thiến cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng nghĩ lại thì thấy đối phương nói cũng không phải là sai nên chỉ đành tỉnh tỉnh mê mê mà gật đầu. Hơn nữa nàng dù sao cũng chỉ là một người thiếu nữ, được người khích lệ liên tiếp làm suy nghĩ cũng đã có chút lâng lâng...



Đúng lúc này thì, Lý Kiếm Ngân rốt cục cũng ngẩng đầu lên từ sâu trong hố đất. Tuy hắn bị thương nhưng lỗ tai cũng không điếc, nghe được hai người nói chuyện từ đầu tới cuối. Nghe Sở Dương nói ba xạo một lúc thế nào không ngờ lại biến mình thành kẻ hại người rồi, làm cho hắn tức đến suýt chút nữa cuồng phun tiên huyết mà chết.



Nhưng trong cổ họng hắn lúc này vẫn còn mắc lại một khối bùn thật to. dù có muốn thổ huyết thì cũng không làm được. Cố nhịn cơn đau xuống, hắn lấy tay móc bùn đất trong miệng ra, còn về chỗ ở trong cổ họng thì thật sự là cũng không làm được. Bây giờ hắn cũng sắp không nhịn thở được nữa rồi, chỉ thấy hắn rất nhẫn tâm mà duỗi thẳng cổ mình ra rồi cố dùng sức mà nuốt chỗ bùn đất đó xuống bụng...



Đây cũng là vì không còn cách nào khác. Nếu không chờ cho đến khi lấy được cục bùn đất kia ra, Lý Kiếm Ngân hắn đã bị ngộp thở mà chết từ lâu rồi.



Sở Dương cùng Ô Thiên Thiến trơ mắt mà nhin cổ Lý Kiếm Ngân càng duỗi càng dài, nhìn cổ hắn thật giống như một con rắn nhỏ đang nuốt nguyên cả một quả trứng gà vào bụng vậy, nó chầm chậm trôi từ cổ xuống dưới, cuối cùng kêu "ực" một cái rồi biến mất, cái cổ lại khôi phục lại như bình thường...



Hai người đều trợn trắng mắt, nuốt nước bọt...




Lý Kiếm Ngâm vừa ho khan vừa chửi, phẫn hận đến gần như thổ huyết nói:



- Ngươi, hắn, cả cô nữa! Mẹ nó, Thạch Thiên Sơn, ta chơi cả em vợ ngươi! Lão tử thề cả đời này quyết không bỏ qua cho mấy tên tạp chủng các ngươi được sống yên ổn! Nhất định phải làm cho các ngươi sống không bằng chết!



Vừa bị nhục nhã vô cùng, đã vậy thương thế này của mình có khả năng suốt đời cũng không khôi phục hoàn toàn được làm hận ý trong lòng Lý Kiếm Ngâm bốc lên mãnh liệt. Không chỉ một mình Sở Dương mà bất luận kẻ nào trong Tử Trúc Viên cũng đều là cừu địch sinh tử của hắn!



Thậm chí cả Mạnh Siêu Nhiên hắn cũng hận!



Nếu không phải là hắn đã dạy ra mấy tên đồ đệ như thế này, làm sao mà ta lại bị thảm như vậy?



- Không bỏ qua ta?!



Sắc mặt Thạch Thiên Sơn nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói:



- Chỉ bằng ngươi sao? Ngươi cũng có cái tư cách này à? Nếu ngươi thích thì cứ việc, ta sẵn sàng chờ ngươi! Ha ha, ngươi dám đến một lần, Thạch Thiên Sơn ta đánh với ngươi một lần! Nếu dám chọc giận ta, hừ hừ, Thạch Thiên Sơn ta cũng không phải là không dám giết người!



Nói xong câu cuối cùng, tựa như cảm giác được lời mình nói không chỉ rất có khí thế mà còn rất hài hước, hắn cười ha ha hai tiếng.



Thạch Thiên Sơn cũng không phải là kẻ không biết suy nghĩ, hắn nói ra những lời này tự nhiên là cũng có nguyên nhân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Tu vi của Sở Dương tại trong hàng ngũ những đệ tử cùng thế hệ đều thuộc hàng xếp cuối cùng rồi. Mà cái tên trước mặt này không ngờ lại bị hắn đánh cho thành cái bộ dạng như thế!



Vậy tên này còn vô dụng đến mức nào chứ? Dạng người như vậy thì cho dù có tới cả trăm tên, Thạch Thiên Sơn cũng chẳng phải sợ chút nào!



Hơn nữa, có thể bày ra phong thái anh hào của mình trước mặt Ô Thiến Thiến, vậy thì tại sao lại không làm?



Sở Dương ơi là Sở Dương, ngươi lại vừa tạo cho ta cơ hội a.



Nói không chừng chuyện này sẽ náo động lớn lên, các trưởng lão trong tông môn có khi sẽ coi trọng mình. Đến lúc đó chỉ cần gặp mặt, mình sẽ lợi dụng triệt để cơ hội đó mà nhảy vào Long môn!