Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1217 : Đến Thiết Vân thành

Ngày đăng: 03:07 22/04/20


Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL



Ánh mắt bạch y nữ tử phức tạp nhìn Tử Tà Tình, không nói một lời.



"Còn có yêu cầu gì nữa không?" Yêu Hậu hỏi.



Tử Tà Tình nói: Sau khi Thái tử tỉnh lại, xin Yêu Hậu hãy phái người mang ta tới Giang Nam cố cư. "



Yêu Hậu nhíu mày: "Đây vốn thuộc ước định. Ta là hỏi ngươi, có yêu cầu gì khác?"



"Trừ cái đó ra, không còn yêu cầu gì nữa." Tử Tà Tình cụp ánh mắt xuống.



"Tốt!" Yèu Hậu cắn răng, rít qua kẽ răng một câu: "Một khi đã vậy, ngươi hãy chờ chết ở Giang Nam đi!"



Thân ảnh nàng nhoáng lên một cái, đã biến mất khỏi đại điện, thanh âm văng vẳng vọng lại: "Sáng sớm ngày mai, cứu nhi tử ta, ta đưa ngươi tới Phân Hồn thai!"



Bạch y nữ tử đứng một hồi, nhẹ giọng, nói: "Ngươi không nên cự tuyệt hảo ý của Yêu Hậu."



Tứ Tà Tình trầm mặc, thấp giọng nói: "Thiếu nợ hôm nay, không thể hoàn trả.



"Chỉ mong sau này ngươi sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay." Bạch y nữ tử khẽ thở dài một tiếng: "Nam nhân kia, hiện tại đang ở đâu?"



Tứ Tà Tinh cắn môi, nói: "Hắn… tu vi của hắn.. còn chưa đủ lên đây."



Bạch y nữ tử ngẩn ra, nhìn nàng một cái thật sâu, thở dài: "Ngươi thật liều lĩnh."



Tử Tà Tình mỉm cười, nói: "Ta không liều lĩnh. Bởi vì trải qua việc này, ta đã cắt đứt tất cả đường lui của mình rồi."



Bạch y nữ tử ngẩn ra, cười ha hả, nói: "Thì ra là thế. Tử Tà Tình, chờ ngươi trở về Giang Nam, có lẽ ta sẽ tới làm khách."



Tử Tà Tình mỉm cười: "Lúc nào cũng hoan nghênh."



Bạch y nữ tử khẽ cười, dưới chân đột nhiên bốc lên một đám sương mù màu trắng, không ngờ có thể nâng cả người nàng lên, phiêu dieu bay ra ngoai.



Tử Tà Tình im lặng đứng đó, khóe miệng lộ ra một ý cười ôn nhu.



Sáng sớm hôm sau.



Tử Tà Tinh đang đả tọa trong phòng, trong lòng bỗng nghe thấy thanh âm Yêu Hậu truyền tới: "Tới hậu điện, tẩm cung Thái tử. Hết thảy đã chuẩn bị xong."



….



Tử Tà Tình rời khỏi tẩm cung, sắc mặt tái nhợt không còn huyết sắc. Yêu Hậu có chút thở dài, khẽ nói: "Hao tổn của ngươi quá lớn… Nhi tử ta mặc dù đã khỏi bệnh, nhưng hiện tại ngươi tới Phân Hồn thai cũng chỉ có đường chết thôi. Hay là đợi buổi chiều đi."




"Phỏng chừng bao nhiêu lâu mới ra được?"



"Cái này... không biết được." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn



Sở Dương thất vọng rời đi, trước khi đi, dùng nắm tay đánh ra mấy chữ trên vách úi: "Cố Độc Hành, Mạc Thiên Cơ, Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh! Bố tức rồi đấy! Lầy này gặp mặt, đặc huấn từng người từng người một!"



Viết xong, Sở Dương hỏi Ngạo Thiên Hành đang đầu đầy mồ hôi lạnh: "Sư đệ Đàm Đàm ta đâu?"



Ngạo gia chủ đang khiếp sợ vô cùng.



Sở Dương này thế nào lại kinh khủng như thế? Trời đất ơi, nhìn Sở Dương một quyền đánh ra một cái động sâu mấy chục dặm trong lòng núi, Ngạo gia chủ chỉ cảm thấy hai bắp chân như muốn nhũn ra. Mẹ nó, sau khi này trời chuyển đại hạ nóng bức, toàn bộ ngạo gia có thể chuyển tới đây tránh nóng rồi…



"Cũng không biết. Sau trận chiến Vong Mệnh hồ, hắn liền mất tích." Ngạo Thiên Hành nói.



"Mất tích?" Sở Dương buồn bực.



Không lời từ biệt Ngạo Thiên Hành, Sở Dương chỉ để lại một câu: "Hai tháng sau ta sẽ trở lại xem sao." Sưu một tiếng đã biến mất không thấy bóng dáng.



Tốc độ cao nhất chạy tới Hạ Tam Thiên.



Hạ Tam Thiên, còn có một vị tức phụ hoàng đế đang chờ, còn có một nhi tử chưa gặp mặt đang chờ… Mà nói chính xác, tức phụ này của mình, còn chưa chân chính gặp qua…



Gia gia nó, đây là cái chuyện gì chứ…



Tốc độ Sở Dương siêu nhanh, lại tiến vào thông đạo, sau đó một đường chạy xuống Hạ Tam Thiên. Lúc chui ra, đúng vào buổi sáng sớm.



Đạp trên ánh bình minh, Sở Dương ngự phong mà đi, Sở Dương ngự phong mà đi, rốt cuộc cũng chạy tới Thiết Vân thành khi mặt trời vừa lên tới đỉnh.



Một lần nữa trở về, Sở Dương nhất thời cảm khái vô cùng. Nhớ tới năm đó đấu trí đấu dũng ở nơi này, chém giết đẫm máu, trong lúc nhất thời lại có cảm giác giống như một giấc mộng.



Chậm bước vào Thiết Vân thành, chỉ thấy Thiết Vân thành phồn hoa cực thịnh, hơn nữa, cả toàn thành trì, so với thời điểm ban đầu cũng lớn hơn gấp ba lần.



Sở Dương mất rất nhiều công sức, mới tìm được chỗ Bổ Thiên các khi trước. Bổ Thiên các vẫn là Bổ Thiên các.



Sở Dương phiêu phiêu hốt hốt đi tới, lập tức bị hai hắc y thị vệ ngăn cản: "Đứng lại! Ngươi là ai?"



Sở Dương cười tủm tỉm, hỏi thăm: "Xin hỏi, hai người Thành Tử Ngang và Trần Vũ Đồng có ở đây không?"



"Cái gì, ngươi tìm hai vị các tọa của chúng ta? Chỉ bằng ngươi?" Thị vệ giận dữ, tái mặt nói.



Sở Dương không hề tức giận, nói: "Làm phiền thông báo, có một người họ Sở, tên Dương tới cầu kiến… à, hai vị các tọa."