Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1219 : Ngự tọa tảo triều
Ngày đăng: 03:07 22/04/20
Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL
Nhìn Thành các tọa quỳ trên mặt đất, ôm chân người ta, nước mắt nước mũi tèm nhem khóc lớn, mọi người cùng nhau hóa đá!
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, chỉ cảm thấy hai con ngươi của mình như muốn lồi ra.
Thành các tọa là ai chứ?
Thành các tọa chính là các tọa của Bổ Thiên các, độc lập với hoàng triều! Giám thị quan viên thiên hạ! Có thể nói là dưới một người, trên vạn người! Cho dù là Long Thành Phi Tướng Thiết Long Thành, Thiết hoàng thúc, nhìn thấy Thành các tọa cũng phải khách khách khí khí.
Thành các tọa cho dù nhìn thấy đương kim hoàng đế bệ hạ, cũng không có chuyện nịnh nọt lấy lòng, lại càng không cần nói tới chuyện quỳ xuống đất, khóc lóc giống như hài tử...
Người thanh niên này, rốt cuộc là ai?
Hai tên thị vệ canh cửa, vào giờ phút này hai mắt lại càng trợn trừng lên. Mẹ ơi, đây rốt cuộc là dạng mãnh nhân gì? Mà ta... vừa rồi không ngờ lại bắt vị mãnh nhân này đi xếp hàng đợi....
Sở Dương vẻ mặt bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Mau đứng lên, ngươi làm như vậy còn ra bộ dáng gì nữa."
"Ta không đứng dậy! Ta không đứng dậy!" Thành các tọa vừa khóc vừa kêu lớn, thanh âm nghẹn ngào, cực kỳ bi thương: "Ô ô ô... ta chết cũng không đứng dậy...."
Mọi người lại càng thêm hoàn toàn hóa đá.
Rầm một tiếng, một vị quan viên lớn tuổi rốt cuộc không chịu nổi chấn kinh mãnh liệt như vậy, máu xộc lên não, tim ngừng đập, hai mắt trợn trắng lên, ngã thẳng cẳng xuống đất...
Lập tức hỗn loạn một trận, tiếp đó có người vội vàng chạy tới, khiên vị lão nhân này đi trị liệu...
Ngoài cửa đột nhiên hỗn loạn, một thân ảnh gầy gò vọt ra như một tia chớp: "Chuyện gì thế này?" Chính là vị các tọa còn lại của Bổ Thiên các, Trần Vũ Đông, Trần các tọa!
Trần các tọa cũng chỉ đi được hai bước, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thành các tọa đang quỳ gối trước một người, khóc rống lên, ngưng thần nhìn kỹ, hai mắt lập tức trợn tròn lên, tiếp đó liền dụi dụi con ngươi, nhìn một cái, sau đó lại dụi dụi mắt, lắc lắc đầu, xoay người đập thẳng đầu vào bức tường bên cạnh. Ầm một tiếng, tường bị đập ra một cái hố, sau đó xoay người, sững sờ, ngẩn ngơ nhìn người thanh niên...
Trong thoáng chốc, hốc mắt đã tràn ra nước mắt.
Lập tức đưa hai tay ôm đầu khóc lớn.
Hành động như vậy, quả thực giống như một người đột nhiên giàu to rồi phát chứng động kinh vậy.
Tiếp đó, hắn mang theo hai mắt đẫm nước, quỳ bụp xuống, lập tức ôm lấy chân còn lại của người thanh niên kia, gào khóc: "Ngự... đại nhân! Đại nhân, ngài đã trở lại aaaa...."
"Bệ hạ đương nhiên phải tham gia rồi." Thành Tử Ngang rất kỳ quái. Ngự tọa nói gì vậy, bệ hạ không tham gia, còn gọi là tảo triều sao?
"Ừm... vậy là tốt nhất." Sở Dương gật đầu mỉm cười: "Trần Vũ Đồng, ngươi an tâm uống rượu đi, tảo triều ngày mai, ta đi!"
"Ngươi đi?" Sắc mặt hai vị các tọa đại nhân lập tức phấn khích, tiếp đó bừng tỉnh đại ngộ: "Ngự tọa đại nhân muốn cho hoàng đế bệ hạ một kinh hỉ?"
Sở Dương nhẹ răng cười: "Đúng! Kinh hỉ! Ta muốn cho hoàng đế bệ hạ một kinh hỉ thật lớn, thật lớn!"
Sở Dương nghiến răng, rít hai chữ kinh hỉ qua kẽ răng, thậm chí khuôn mặt cũng có chút dữ tợn.
Thành Tử Ngang và Trần Vũ Đồng đều thầm cảm thấy trong lòng không ổn. Ngự tọa đại nhân không phải trở về ám sát hoàng đế chứ... Nhưng điều này tuyệt đối không có khả năng nha.
Hai người nhìn kỹ, chỉ thấy ngự tọa đại nhân ngoài dữ tợn, khóe miệng không ngờ còn mang theo một nụ cười dâm tiện...
Hai người giật nảy mình, rùng người, liếc nhìn nhau một cái đầy vẻ hiểu ra, vùi đầu uống rượu, dùng bữa.
Ăn không nói, ngủ không nói, cổ nhân đã dạy rồi.
Sáng sớm. Sở Dương một thân hắc y hắc bào, trên mặt đeo mặt nạ truyền thống của Bổ Thiên các, chuếnh choáng say ngồi trên đại kiệu tám người nâng! Một đường uy phong lẫm liệt tiến vào tảo triều.
Tảo triều diễn là ở Thiên Dương đại điện! Nghe nói đây là sau khi hoảng đế bệ hạ đăng cơ mới đổi thành nơi này. Nghe được cái tên này, trong lòng Sở Dương lại thư thái thêm mấy phần.
Tới trước đại điện rồi, chỉ thấy văn võ bá quan đã chờ chực ở đó, đông một đám, tây một đám.
Sở Dương ho khan một tiếng, nghênh ngang long hành hổ bộ đi vào, mang theo một mùi rượu nồng nặc.
Trên đại điện, văn võ bá quan đều lé hết cả mắt, nhưng đây chính là các tọa Bổ Thiên các, ai dám nói hắn một câu.
Một lát sau, thanh âm nghi trượng vang lên, đàn sáo du dương dễ nghe, tiếp đó lại có một người hô lớn: "Hoàng đế bệ hạ giá lâm!"
Mọi người vội vàng tiến lên phía trước nghênh đón. Sở Dương ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy xa xa, đội nghi trượng hoàng kim sắc sáng ngời chậm rãi đi tới, trên loan giá, một người mặc phục sức màu vàng, đầu đội vương miện, mặt như quan ngọc, hai mắt trầm tĩnh uy nghiêm, tự nhiên tiêu sái, mang theo một khí độ vô song, uy lăng thiên hạ!
Thiên hạ trong tay, giang sơn trong lòng,!
Quân lâm thiên hạ!
Nhất đại đế vương, Thiết Bổ Thiên!...