Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1224 : Áp bức và phản kháng

Ngày đăng: 03:07 22/04/20


Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL



Đây là lần đầu tiên trong đời Thiết Bổ Thiên bại lộ thân phận nữ nhi trước ánh mắt người khác. Đang xấu hổ không biết nên thích ứng thế nào, vừa nghe thấy lời này, lập tức đỏ thẫm cả mặt, cả giận nói: "Miệng chó không mọc được ngà voi."



"Trong miệng chó có mọc ra được ngà voi hay không, điểm này chúng ta sẽ tranh luận sau." Sở Dương ưỡn thẳng người, nói: "Về ân tình, ta đã nói xong rồi. Kế tiếp, chúng ta sẽ tính nợ."



Thiết Bổ Thiên ngạc nhiên nói: "Tính nợ? Tính nợ cái gì?"



Sở Dương hung tợn nói: "Hừ! Lúc đó ngươi làm chuyện này, làm xong rồi không ngờ còn giấu diếm không nói cho ta. Sự trong sạch của ta đã bị hủy trong tay ngươi. Đây là cái thứ nhất. Ngươi mang thai, ta thân là... à à.... là người khiến ngươi mang thai, không ngờ lại không nói với ta, cái này là cái thứ hai! Ngươi sinh ra hài tử, hài tử đó là của ta... Không ngờ không nói cho ta, cái này là cái thứ ba! Hài tử lớn lên, ngươi không ngờ không cho nó nhận tổ quy tông, cái này là cái thứ tư!"



Thiết Bổ Thiên nghe mà vừa xấu hổ vừa thẹn thùng vừa cực kỳ tức giận: Đây là cái thứ ngụy biện gì?



Tên gia hỏa này không ngờ dám há miệng nói sự trong sạch của hắn bị hủy trong tay ta... Không biết xấu hổ tới nước này, đúng thật là tuyệt thế thiên hạ rồi.



Chỉ nghe Sở Dương nói: "Mấy tội đó đều phải phạt! Bây giờ chấp hành gia pháp!"



"Gia pháp?" Thiết Bổ Thiên ngẩn ra, mình chính là thiên hạ chi chủ, tên gia hỏa này không ngờ dám chấp hành gia pháp với mình? Gia pháp gì?



Tiếp đó chỉ thấy tên gia hỏa trước mắt này mạnh mẽ tiến lên, mình còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn xốc lên vai, thiên địa đảo lộn, tiếp đó tay phải vung lên, ba một tiếng giòn tan!



Thiết Bổ Thiên a một tiếng, mắt hạnh trợn lên, cái mông mềm mại của mình đã bị Sở Dương dùng sức đánh một cái!



Chỉ nghe Sở Dương nói: "Vô pháp vô thiên như thế, không tuân nữ tắc, không trừng trị bây giờ, sau này còn không lật cả trời lên sao?"



Ba!



Cái mông tôn quý của hoàng đế bệ hạ lại bị đánh một cái thật vang!



Thiết Bổ Thiên lại la lứa một tiếng sợ hãi. Đau thì cũng không đau, nhưng bị người ta đánh đòn trong tư thế này, thì đúng là lần đầu tiên trong đời!



Chưa nói tới thân phận của Thiết Bổ Thiên chính là nhất đại quân vương, bình thường ai dám đánh vào mông nàng?



Nhưng hiện tại, không chỉ bị đánh, mà còn là sau khi khôi phục diện mạo thực sự xong, bị người ta dùng loại phương thức xấu hổ này đánh.... Thiết Bổ Thiên nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng không thể chấp nhận được, nổi giận hét lớn: "Thả ta xuống!"
Sau đó nàng liền đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình chậm rãi bước đi, đi tới bước bàn, sau đó nói: "Ngồi đi!"



Khuôn mặt nàng vẫn đỏ như trước, nhưng thanh âm bình tĩnh uy nghiêm, không ngờ không cho phép kháng cự. Ánh mắt tuy vẫn có chút mê loạn như trước, nhưng cũng đã khôi phục lại hào quang cơ trí vốn có.



"Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện." Thiết Bổ Thiên bình tĩnh nói.



Sở Dương có chút không hiểu ra làm sao, ngồi xuống, dè dặt hỏi: "Ngươi... ngươi làm sao vậy? Chúng ta nói., nói chuyện gì?"



Trên mặt Thiết Bổ Thiên nở một nụ cười, nói: "Hôm nay chúng ta nói, không nói chuyện quốc gia đại sự, không nói chuyện lê dân bách tính, chỉ là nói chuyện, ngươi và ta."



"Ta và ngươi?" Sở Dương nhíu mày.



"Đúng, ngươi và ta." Thiết Bổ Thiên bình tĩnh mỉm cười, nói: "Sở Dương, từ nhỏ ta đã gặp biến cố. Thân nhân đều qua đời. Nữ giả nam làm Thái tử, cho tới bây giờ, nguyên nhân bên trong, ngươi cũng hiểu được. Bây giờ, ta cũng không nói nhiều nữa."



Sở Dương cười khổ, quả thực, trải qua chuyện hôm nay, đối với đủ loại khó hiểu của Thiết Vân quốc trước kia, đủ loại hành vi của Thiết Thế Thành, đều có giải thích. Nếu mình còn không hiểu ra nữa, thì đúng là bị lừa đá vào đầu rồi.



"Chính như ngươi biết, ta thích ngươi! Ta toàn tâm toàn ý thích người!" Ánh mắt Thiết Bổ Thiên uy nghiêm mà tú lệ nhìn Sở Dương, nói tới tình cảm của mình., vị đế vương này không hề có vẻ xấu hổ như nữ nhân, thẳng thắn nói: "Ngươi có lẽ không biết, tại sao ta thích ngươi, hiện tại ta nói cho ngươi nghe! Ngươi biết không? Khi ngươi tới Thiết Vân, đó là thời khắc toàn bộ Thiết Vân gian nan nhất!"



"Thiết Vân khi đó, hoàn toàn không có nửa điểm hi vọng! Ngay cả hoàng thúc Thiết Long Thành cũng nói... Thiết Vân, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành công tích của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Mà điều chúng ta phải làm, chính là kéo dài thời gian, có thể chống đỡ tới khi nào thì hay tới đó."



"Khi đó, mỗi ngày ta đều phải giãy dụa, mỗi ngày đều tuyệt vọng. Mấy ngày liền không ngủ được một lần. Cho dù đang ngủ, cũng lập tức gặp ác mộng giật mình bừng tỉnh. Nhưng vô số người đang nhìn vào ta, nếu ta suy sụp, Thiết Vân sẽ xong thật rồi. Ngay cả chút hi vọng cuối cùng cũng không còn. Ta chỉ thật gắng gượng khiến cho mình trấn định, biểu hiện ra vẻ anh minh, bày mưu tính kế, thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay."



"Bề ngoài tuy ta đều trấn định vô cùng, nhưng trong nội tâm lại sợ hãi và bất lực. Không một ai biết, cũng không một ai cảm nhận được. Toàn bộ Thiết Vân quốc, gánh nặng mấy ức lê dân, hi vọng đời đời, đều đặt lên người một nữ tử yếu đuối như ta!"



Trong mắt Thiết Bổ Thiên chậm rãi chảy xuống hai giọt lệ: "Nhưng Thiết Vân từ trên xuống dưới, từ quan viên tới dân chúng, đến thương nhân, thậm chí cho dù là tên khất cái, kỹ nữ, đều có thám tử của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhiều vô số kể! Ta biết rất rõ, nhưng thật sự không có sức lực, cũng không có cách nào. Phía nam có ngàn vạn đại quân của Đệ Ngũ Khinh Nhu như hổ rình mồi. Kim Mã Kỵ Sỹ đường gối giáo chờ trời sáng, phương bắc có lang sói thảo nguyên xuôi nam bất cứ lúc nào. Trong Thiết Vân chỉ có hỗn loạn, phụ hoàng bệnh nặng nguy trong sớm tối...."



"Ngươi không biết áp lực của ta lớn thế nào đâu!" Thiết Bổ Thiên thống khổ nói: "Khi đó, ta đã vô số lần muốn tự sát, chấm dứt kiếp sống thống khổ này! Ngươi biết không?"



"Tuy ta thân là Thái tử, người thừa kế duy nhất của Thiết Vân quốc, nhưng ta vẫn là nữ nhân! Ta cần có một chỗ dựa, nhưng khi đó, không ai có thể làm chỗ dựa cho ta. Ta ngược lại còn trở thành chỗ dựa của mọi người!"



"Khi đó ta muốn chết, ngươi biết không? Ngươi biết không?" Thiết Bổ Thiên đột nhiên khản cổ hét lên, theo âm thanh vang lên, nước mắt trên mặt cũng chậm rãi rơi xuống....