Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1231 : Ta bản sở cuồng nhân

Ngày đăng: 03:07 22/04/20


Tiểu tử kia nói, một chữ cũng không sai.



Nhưng... đây là lời mà một tiểu hài tử hơn một tuổi có thể nói ra sao?



Sở Dương lau mồ hôi trên trán, thật sự ko tiếp thụ nổi..



Tiểu hài tử hơn một tuổi ai mà chưa từng gặp qua? Có đứa nào là không nước miếng nước mũi tèm lem? Nãi nãi thì gọi là ải ải, mụ mụ thì gọi là man man...



Trong đũng quần lúc nào cũng phải có tã, không cẩn thận một chút là nước tiểu dính đầy người....



Ở cái tuổi này, có thể xưng hô lưu loát thân nhân trưởng bối của mình mà không sai lầm, cũng đã là kinh hỉ vượt ra ngoài dự doán rồi.



Nhưng đứa nhi tử này của Sở Dương, hiển nhiên càng phát triển sớm hơn một vạn dặm so với hiểu biết của mọi người!



Có thể trực tiếp thảo luận nhân sinh với Sở Dương, lại còn nói lý tưởng, nghị luận chuyện câu gái...



Sở Dương cảm thấy không thể tin nổi.



Thậm chí, hắn còn cảm thấy, đối diện với nhi tử giống như yêu nghiệt này, mình thảo luận với nó một chút thiên hạ đại cục, nói một chút tình thế Cửu Trọng Thiên... cũng tuyệt đối có thể được.



Từ trước tới nay, đều là Sở Dương khiến người khác chấn kinh, nhưng lần này, ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, Sở Dương đã bị một nhi tử một tuổi lẻ hai tháng khiến cho chấn kinh, choáng váng hết cả đầu óc.



Hiện tại, tên tiểu tử này vẫn còn đang nằm trong lòng mình, bị mình ôm lấy, hơn nữa còn ra vẻ ông cụ non, xung hô với mình là: "Lão Sở, ngươi hiểu không?"



Sở Dương choáng váng, nói: "Ta không rõ... Ngươi bảo ta hiểu cái gì? Nhi tử, ngươi mới một tuổi lẻ hai tháng...."



Thiết Dương hếch mặt lên: "Lão Sở, trên thế giới này, có một loại người, được gọi là thiên tài!"



Sở Dương lần này thì gật đầu như gả mổ thóc.



Có vẻ nhi tử của hắn, nếu không phải là một đại thiên tài thì đúng không thể nói nổi. Bất quá... thiên tài gần như là yêu nghiệt rồi.



"Nhi tử, ngươi không phải là một lão gia hỏa nào đó trọng sinh đấy chứ?" Sở Dương đột nhiên nhìn kỹ lại tiểu tử này, nghĩ tới mình cũng là trọng sinh mà sống lại, trong lòng chợt động, cảnh giác hỏi.



"Ngươi cũng biết tới trọng sinh?" Thiết Dương cười nhạt: "Nếu có lão giả hỏa nào bám lên người ta, thì không thể gọi là trọng sinh mà phải gọi là đoạt xá. Mà tiểu hài tử mới sinh ra, thì không thể bị đoạt xá, ngươi hiểu không? Một khi làm như vậy, cả hai inh hồn đều sẽ tan thành mây khói! Hiểu không?"
"Sở Cuồng...." Sở Dương nói: "Quá tối nghĩa."



"Sở Cuồng Đồ?" Tiểu tử kia bám riết không tha, siêng năng thảo luận: "Không thì là Sở Cuồng Nhân?"



Sở Dương hôn mê.



Đây đều là cái thứ tên gì vậy trời?



Tên tiểu hỗn đản này làm thế nào lại nghĩ ra?



"Chỉ hai cái này thôi, hai chọn một." Tiểu tử kia so sánh một chút, nói: "Như vậy đi, ta tên Sở Cuồng Nhân rồi. Về phần đổi tên, ngươi cứ tự bàn bạc với lão bà của ngươi. Nhưng ngươi phải nói, đó là ngươi nghĩ ra, nhất quyết không thay đổi ý định......"



Không ngờ đã thuần thục hạ quyết định! Nguồn: https://truyenfull.vn



Vừa mới nói hai chọn một, không ngờ hiện tại ngay cả đến một cơ hội lựa chọn cũng không có.



Sở Dương chỉ biết trợn trừng mắt, không ngờ ngay cả quyền tham dự cũng bị tước đoạt rồi.



Giờ khắc này nín thở cũng không nhịn nổi nữa, thở hắt ra một hơi: "Ta nói chuyện với lão mẫu ngươi... Tên tiểu hỗn đản nhà ngươi... Quả thực khiến lão tử không chịu nổi!"



Tiểu tử kia hừ một tiếng khinh thường, nghiêng nghiêng đầu: "Nếu ngươi không làm chuyện đó... thì làm gì có ta."



Sở Dương lập tức tức tới thất khiếu bốc khói, giận dữ nói: "Ngươi biết cái gì! Lão tử lúc đó là bị thịt?"



"Bị thịt?" Tiểu tử kia kinh ngạc nhìn cha mình, đột nhiên há miệng cười ha ha.



Trời mới biết, một tiểu oa nhi một tuổi, dùng một biểu tình không đỡ được, ánh mắt kinh ngạc cười ha ha chế giễu... là một loại tình cảnhrthế nào.



Sở Dương mặt nổi gân xanh.



Vội vàng chuyển đề tài: "Vì sao ngươi lai lấy tên là Sở Cuồng Nhân?"



Tiểu tử kia hít sâu một hơi, dùng một loại khẩu khí vô cùng trầm trọng, chậm rãi nói: "Ta vốn là sở cuồng nhân, phượng ca tiếu khổng khâu. Thủ trì lục ngọc trượng, triêu biệt hoàng hạc lâu,..." ( Thơ Lý Bạch)