Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1252 : Ly biệt

Ngày đăng: 03:07 22/04/20


Một đêm này, Sở Dương nằm trong chăn, ôm Thiết Bổ Thiên, nhìn giai nhân ngủ yên trong lòng mình, trong lòng chẳng những không dâng lên dục vọng, mà ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn vô hạn, cùng một loại tâm tình yên vui.



Là nữ nhân, ta ôn nhu! Là đế vương ta mạnh mẽ! Là người, ta không hối hận! Đây chính là Thiết Bổ Thiên, nữ nhân của mình!



Hắn không khỏi nhớ tới Mạc Khinh Vũ.



Đây là lần đầu tiên hắn nghĩ tới Mạc Khinh Vũ sau khi tới Thiết Vân thành.



Không không phải là không muốn nghĩ, mà là không dám nghĩ tới. Cho dù nghĩ tới, cũng lập tức ép buộc mình không được nghĩ tới nữa.



Khi vừa tới, trong lòng Sở Dương không yên. Hắn ép mình không được nghĩ tới Mạc Khinh Vũ nữa, bởi vì... Hắn cảm thấy, nếu mình ở cùng với Thiết Bổ Thiên, lại nghĩ tới Mạc Khinh Vũ, trong lòng sẽ áy náy, sẽ không yên.



Hơn nữa, điều này đối với Thiết Bổ Thiên mà nói, chính là một loại khinh nhờn.



Nhưng Thiết Bổ Thiên đã có nhi tử của mình rồi, mình có thể làm thế nào đây? Vứt bỏ thê tử? Hay là mang nhi tử đi? Vứt bỏ Thiết Bổ Thiên ở lại Hạ Tam Thiên?



Ta còn là người sao?



Nhưng vì Thiết Bổ Thiên mà buông bỏ Mạc Khinh Vũ... Cũng là vấn đề đó: Sở Dương, ngươi còn là người sao?



Nhưng lại có một vấn đề: Một mình ngươi, lại chia trái tim thành mấy phần, đối với Mạc Khinh Vũ cũng được, đối với Thiết Bổ Thiên cũng tốt, đối Ô Thiến Thiến với cũng thế, đều không công bằng!



Bởi vì các nàng đều không giữ lại điều gì, toàn tâm toàn ý yêu ngươi!



Mặc dù ở thế giới này, chuyện ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, nhưng ngươi thật sự có thể toàn tâm toàn ý đối với mỗi người sao?



Nhưng hiện tại, hắn lại khai mở tâm tư của mình, không hề trốn tránh, đối diện với nội tâm của mình.



Sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, vậy thì đối mặt càng sớm càng tốt!



Đúng vậy, khi ở với Mạc Khinh Vũ, nhớ tới nữ nhân khác, đối với Mạc Khinh Vũ mà nói, chính là một loại khinh nhờn.



Nhưng hiện tại Sở Dương biết, khi ở cùng với Thiết Bổ Thiên, nhớ tới nữ nhân khác, đối với Thiết Bổ Thiên, chẳng lẽ không phải là một loại khinh nhờn?



Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Dương có chút tâm loạn như ma, nhịn không được thở dài một hơi.
Lúc nhàn hạt, Sở Dương cùng Phong Kỳ Lương lại luận bàn với Thiết Bổ Thiên, củng cố tu vi. bất kể là Thiết Bổ Thiên hay là Phong Kỳ Lương, đều tiến bộ cực nhanh...



Từ sau khi Thiết Bổ Thiên tẩy gân phạt tủy, nàng lại càng lộ ra diện mạo xinh đẹp kinh người. Sở Dương thường xuyên ngắm nhìn tới hoa mắt thần mê. Làn dan vốn trắng nõn, hiện tại lại càng trở nên trong suốt như ngọc, gần như có một loại cảm giác trong suốt.



Khi ba người luyện công, Tiểu tử Thiết Dương kia thường xuyên lười nhác ngồi một bên nhìn, thỉnh thoảng lại ngáp dài một cái.



Khi Sở Dương nói muốn dạy hắn luyện công, tiểu tử kia kien quyết phản đối, lắc đầu như trống bỏi.



"Không nên không nên, công phu của các ngươi không mạnh...." Tiểu tử kia phồng miệng lên: "Không thích hợp với ta... Ta có công pháp, chỉ chờ ta đầy hai tuổi là bắt đầu tu luyện."



Sở Dương trừng mắt, tiểu tử kia lại bắt đầu làm nũng: "Phụ thân, ngươi phải tin tưởng ta chứ...".



Sở ngự tọa bất đắc dĩ chịu thua.



Tiểu tử kia đắc ý cười. Thật vất vả mới thoải mái được vài ngày, làm sao lại đi luyện công được? Đúng là không thú vị... hơn nữa, ta luyện môn công phu kia hay hơn.



Nửa tháng nháy mắt đã trôi qua.



Đêm này, sắp phải ly biệt, hai người im lặng ôm nhau, không ngờ không làm gì cả, một câu cũng không nói.



Sáng sớm, Sở Dương đứng lên, Thiết Bổ Thiên lặng lẽ mặc quần áo cho hắn, sửa sang lại cho tốt, giống như một thê tử đang chuẩn bị tiễn trượng phu trước khi đi xa nhà vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL



"Ta chờ ngươi. Phải bảo trọng."



Sáng sớm, hoàng đế bệ hạ bắt đầu nam tuần, tinh kỳ rợp trời, nghi thức khổng lồ. Hoàng đế bệ hạ một thân hoàng bào uy nghiêm, sải bước long liễn, bắt đầu lần tuần du thiên hạ đầu tiên trong đời nàng.



Từ xa xôi truyền tới một tiếng thét dài, càng lúc càng xa, thanh chấn thiên không



Thiết Bổ Thiên cũng không quay đầu lại, ngồi ngay ngắn trong long liễn, nhắm mắt lại, khóe mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.



Ta thê tử ngươi, nhưng ta còn là hoàng đế của thiên hạ này.



Ngươi … phải bảo trọng.