Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1258 : Xuất quan
Ngày đăng: 03:07 22/04/20
Lời Ngạo Thiên Hành còn chưa dứt, Sở Dương đã không thấy bóng dáng đâu nữa: "Nữ quyến ở lại nơi này, không nên ra ngoài, ta đi xem sao!"
Các vị nữ nhân vốn định lao ra, nhưng vừa nghe Sở Dương nói như vậy, đều lập tức dừng bước, dù nói thế nào, cũng phải cho vị lão đại này một chút thể diện mà.
Thanh âm Sở Dương từ bên ngoài cửa truyền tới: "Tất cả nam nhân đều ra ngoài!"
Một tiếng la lên, tất cả nam nhân trong đại sảnh lập tức chạy ùa ra ngoài như ong vỡ tổ.
Vừa nghe được hai câu này, ba vị đại công tử trần như nhộng chỉ hận không thể chém Sở Dương thành tám miếng. Ngươi cũng không nên ác như vậy chứ?
Dưới tình huống như vậy, không ngờ lưu lại nữ nhân, đem hết nam nhân ra ngoài?
Cái này có còn để chúng ta sống không.
Trong lòng Ngạo Thiên Hành kích động, vừa định đi ra.
Chỉ nghe thấy bên trong căn phòng nhỏ truyền ra tiếng kêu gào của ba vị đại công tử: "Ngạo gia chủ... Ngạo thế thúc... giúp chúng ta chút đi...."
Tâm tình Ngạo Thiên Hành lúc này đã sốt ruột làm rồi, nào còn tâm trí để ý tới bọn hắn? Huống chi vừa rồi ta muốn vào thì các ngươi lại đóng chặt cửa, nói thế nào cũng không cho lão phu vào. Bây giờ không ngờ lại bảo ta giúp? Giúp cái rắm!
Quên đi.
Ngạo gia chủ đi ra ngoài thật tiêu sái.
Ba vị đại công tử khóc không ra nước mắt. Đổng Vô Lệ cùng La Khắc Vũ đều nhìn Kỷ Chú, ánh mắt như muốn phún ra lửa. Đều là con hàng này hại người, vừa rồi thương lượng với hai người mình, ba người cùng liên thủ, lừa ra một chút đồ tốt trong tay Sở Dương....
Hiện giờ thì ngon rồi...
Đồ tốt của Sở Dương chưa thấy đâu, trong khi đồ tốt của mình thì một kiện cũng không còn. Hơn nữa... Ngay cả y phục cũng thua mất.
"Đều tại ngươi! nghĩ ra cái chủ ý thiu thối!" Hai vị đại công tử co rúm người phía sau cái bàn, phẫn nộ chỉ trích Kỷ Chú.
Kỷ Chú ngồi trên một cái ghế, lựng dựa vào cửa, hai đùi vắt chéo trên ghế, tư thế phóng khoáng vô cùng.
Nghe vậy liền xòe tay: "Ta nào biết tên tiểu tử kia tinh thông đổ thuật như vậy? Ba người chúng ta liên thủ mà vẫn thất bại thảm hại... Lại nói, ta cũng dâu phải ngoại lệ, thua tới cả cái quần lót cũng ko còn sao?"
La Khắc Vũ cùng Đổng Vô Lệ khóc không ra nước mắt.
Ngươi cũng bị lột sạch, nhưng mà...Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL ngươi thế nào lại thối như vậy? Cái mùi thối chân của Kỷ Chú phiêu đãng cả căn phòng đóng kín, càng lúc càng nồng đậm, hai vị công tử đều che mũi nín hơi.
Không có cách nào cả, bên ngoài đều là nữ nhân, cửa sổ cũng bị ba người đóng lại. Nếu hiện tại dùng hình tượng này đi ra ngoài, Đổng Vô Lệ và La Khắc Vũ tuyệt đối cảm thấy mình có thể xấu hổ tới mức chết tươi.
"Mấy ngày ngươi không tắm rửa với rửa chân rồi?" Đổng Vô Lệ phẫn nộ hỏi Kỷ Chú.
Thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt nói: "Các ngươi lặp lại lần nữa?"
Tất cả lập tức lặng ngắt như tờ, sau hồi lâu, một thanh âm nịnh bợ nói: "Nhị ca... ngươi vẫn uy mãnh như vậy...."
Mấy thanh âm cùng phun phì phì: "Ta thật chịu không nổi... Con tiểu lang này thật mắc ói... Ngày nào cũng vỗ mông ngựa Cố lão nhị."
Thanh âm kia ủy khuất nói: "Ta có cách nào đâu... không vỗ là bị đánh...."
Một tràng cười lớn.
Một thanh âm ôn hòa bình tĩnh nói: "Đừng nói chuyện nữa, sắp ra ngoài rồi. Chúng ta ở trong đó quá lâu rồi. Bây giờ đi ra ngoài, nếu là trời tối còn tốt, nếu như là ban ngày, nhất định sẽ gặp phải cường quang, không cẩn thận một cái là hỏng mắt. Cho nên, từ giờ trở đi, nhắm mắt lại cảm thụ ánh sáng!"
Một thanh âm không cho là đúng: "Chưa nghe nói qua...."
Mấy thanh âm cùng nhau rống giận: "Bảo ngươi nhắm mắt lại thì ngươi nhắm lại! Tin mấy ca ca cùng nhau đánh cho ngươi tiền hậu thất cấm không?" (thất cấm = đái dầm, ỉ đùn. Tiền hậu thất cấm = cả 2 ;]])
"Mẹ, chỉ biết uy hiếp... mẹ nó, lão tử nói thì cứ nói, chứ kỳ thật đã sớm nhắm mắt lại rồi... Các ngươi nghĩ ta ngốc giống như các ngươi hả...."
"Phốc!"
Rõ ràng có kẻ nào đó bị đánh.
Bên cạnh có người đánh giá: "Con hàng này thật sự khiến ta phục rồi... Ngày nào không ăn đòn hắn lại ngứa ngáy tới chết...."
Một thanh âm khác hung tợn tổng kết: "Đê tiện! Con hàng này chính là đê tiện!"
"Hỗn đản! Ngươi nói ai? Ngươi chính là đồ hỗn trướng không hiểu kính lão tôn hiền...."
"Bằng ngươi? Lão chỗ nào hiền chỗ nào? Dạo này không ăn cái gì, đừng có làm ta buồn nôn!"
Lập tức hai người lại tranh cãi ầm ĩ.....
Mấy người này vừa đấu võ mồm vừa đi ra ngoài.
Sở Dương mỉm cười, xoay người, ra hiệu chớ có lên tiếng.
Tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chính như người bên trong vừa nói, đột nhiên đi ra gặp phải cường quang, chỉ sợ ánh mắt đã quen với bóng tối quá lâu không chịu nổi. Giờ phút này, nếu mọi người có ai phát ra thanh âm, để bọn họ nghe được, khiến bọn họ vừa kinh vừa hỉ mở mắt ra... hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Hiện tại vừa mới qua chính ngọ, ánh sáng vẫn cực kỳ mãnh liệt!