Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1262 : Sinh tử tùy huynh, chỉ vậy thôi!

Ngày đăng: 03:07 22/04/20


Cửu Kiếp kiếm!



Đây chính là tuyệt thế thần binh mà tất cả kiếm khách trong thiên hạ mơ ước, xứng đáng cái tên đệ nhất thần vật!



Thân hình Cố Độc Hành có chút run rẩy



Ánh mắt hắn đọng lại trên mũi kiếm, tựa hồ nhìn thấy trên mũi kiếm lạnh lẽo như nước này tản mát ra một thứ khí tức sắc bén vô cùng, giống hệt bản thân.



Loại khí tức này, khiến cho Cố Độc Hành có chút kích động phát run.



Cửu Kiếp kiếm, cũng chính là đệ nhất sát khí! Càng là cội nguồn tất cả tai họa.



Nhưng cuối cùng, tất cả phân tranh cùng tai họa, đều phải nhờ thanh kiếm này kết thúc!



Ánh mắt Mạc Thiên Cơ sáng quắc, nhìn Cửu Kiếp kiếm, trên mặt lộ vẻ trang nghiêm túc mục. Mạc Thiên Cơ rất ít khi lộ ra vẻ mặt này, bình thường đều là một loại chắc chắn, điềm tĩnh giống như nắm tất cả thiên hạ trong tay.



Nhưng hôm nay, ánh mắt hắn đã vô cùng trang nhiêm túc mục!



Bởi vì Mạc Thiên Cơ biết, một khi thanh kiếm này xuất hiện, vị trí của mình đã hoàn toàn xác định!



Từ giờ khắc này trở đi, sẽ có vô số cao thủ chết dưới âm mưu quỷ kế của mình! Nhưng một khi mình tính kế không tốt, lại sẽ khiến tất cả huynh đệ và mình chết không có chỗ chôn!



Cửu Kiếp kiếm chủ, long trời lở đất! Cửu Kiếp kiếm xuất, Trí tinh mở đường!



Đây là truyền thuyết của Cửu Kiếp kiếm.



Thời điểm Cửu Kiếp kiếm chủ chân chính hiện thân, cũng chính là thời khắc nhân vật trí tuệ trong cửu kiếp xuất hiện! Cũng đại biểu nghiệp lớn điên đảo Cửu Trọng Thiên chính thức bắt đầu! Cùng cửu đại gia tộc chúa tể Cửu Trọng Thiên một vạn năm trước, chính thức khai chiến!



Từ hôm nay trở đi, chỉ tiến không lui!



Chỉ có hai kết quả, kết quả thứ nhất, cùng Cửu Kiếp kiếm chủ mang theo huynh đệ của mình, đảo điên Cửu Trọng Thiên!



Kết quả thứ hai, thân vẫn đạo tiêu, gia tộc tan thành mây khói, vạn kiếp bất phục!



Mạc Thiên Cơ nhìn thanh kiếm này, Cửu Kiếp kiếm chớp động hàn quang. Tựa hồ đang chớp mắt nhìn hắn, Mạc Thiên Cơ nhìn phần kiếm bính trống rỗng. Trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác cầm kiếm!




Cố Độc Hành mỉm cười nhàn nhạt, đạm mạc nói: "Lão đại, cửu kiếp trước kia là cửu kiêp trước kia. Bọn họ có vận mệnh của bọn họ. Mà chúng ta, không phải là bọn họ! Ta biết lão đại cần ý kiến của chúng ta, cho nên ta nói không có nghĩa là các huynh đệ. Chỉ nói bản thân."



Trên khuôn mặt lạnh băng của hắn, lộ ra một nụ cười giống như gió xuân: "Sinh tử tùy huynh, chỉ vậy thôi!"



Trong lòng Sở Dương nóng lên, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, ánh mắt chuyển sang Mạc Thiên Cơ.



Mạc Thiên Cơ cười tao nhã: "Ta cùng bọn họ bất đồng. Chúng ta cũng có điều kiện. Sau này ngươi chớ quên lời hứa của ngươi, rước muội muội Mạc Khinh Vũ của ta, làm muội phu ta. Chỉ cần ngươi làm được, cho dù ngươi thật sự âm hiểm độc ác, đem ta đi bổ thiên cũng được."



Sắc mặt Sở Dương khẽ cứng đờ, vuốt vuốt mũi, xấu hổ ho khan hai tiếng.



Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch lập tức huýt sáo rầm trời.



Mọi người cùng nhau ồn ào.



"Thì ra là thế." Cố Độc Hành nói giỡn một câu thực hiếm thấy: "Lão đại vì có quân sư mà bán mình cho Tiểu Vũ. Mà Mạc Thiên Cơ vì có muội phu mà bán mình cho muội phu...."



Mọi người lập tức cười lớn.



Sở Dương xấu hổ ho khan mấy tiếng, nghiêm mặt nói: "Nói chính sự! Đến phiên ngươi, Kỷ Mặc."



Kỷ Mặc cười hi hì: "Mấy chuyện phức tạp như vậy, ta chưa bao giờ nghĩ quá nhiều. Cứ khiến bản thân cao hứng là được. Ta cảm thấy ở cùng với các huynh đệ như thế này rất vui vẻ, chỉ cần như vậy thôi." T.r.u.y.ệtruyenfull.vn



Hắn lộ ra hai cái răng nanh: "Chết cũng cao ứng!"



La Khắc Địch vỗ vỗ vai Kỷ Mặc: "Kỷ Mặc thật vô sỉ, mấy lời này rõ ràng là ta muốn nói."



Trên mặt Ngạo Tà Vân lộ ra ý cười ấm áp, lại nói: "Chúng ta có kiếm trung chí tôn, có đao trung chí tôn, có Long tộc truyền nhân, có phượng hoàng hậu nhân, có Cửu Kiếp kiếm chủ, có quân sư thần bàn quỷ tính... Rồng ngâm phượng minh tề tụ, huynh đệ đồng lòng, thiên thời địa lợi nhân hòa, chúng ta chiếm cứ thiên thời và nhân hòa rồi!"



"Ta cảm thấy, một đội ngũ như vậy tuyệt đối sẽ không thất bại. Mà ta thích nhất chính là thắng lợi...."



Ngạo Tà Vân cười cười: "Cho dù chết, cũng sảng khoái."



Trên khuôn mặt tuấn tú của Tạ Đan Quỳnh lộ ra nụ cười chân thành: "Thật sự sảng khoái! Các ngươi nói, mỗi một lời đều là lời ta muốn nói."