Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1290 : Lệ Hùng Đồ chấp nhất
Ngày đăng: 03:07 22/04/20
Bị Tử đại nhân uy hiếp, tất cả thiếu nữ đều sợ tới mức tránh ở gian ngoài, câm như hến, cả đám đều dỏng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên trong. Chỉ sợ thiếu một lỗ tai không dùng được lại không nghe thấy bên trong, như vậy thì phiền to rồi...
Vị Tử đại gia này ngay cả gia chủ cũng dám chửi tét tát, nếu thật sự giết mấy người mình, toàn bộ Lệ thị gia tộc chỉ sợ chẳng có mấy người đi hỏi tội, hơn nữa còn tâng bốc vài câu: "Giết hay lắm! Loại như vậy giữ lại làm gì... ta đã sớm muốn giết rồi...."
Hiện giờ câu này vừa nói ra, mấy thiếu nữ đương nhiên là nghe được đầu tiên.
Một bạch y thiếu nữ co rúm người lại, nói: "Cách vách, chính là chỗ ở của hai vị thiếu gia."
"Ồ?" mí mắt Sở Dương khẽ động: "Vào đây trả lời!"
"Phía bên phải chính là đại công tử Lệ Tuyệt. Ở bên trái là tiểu thiếu gia Lệ Hùng Đồ." Bạch y thiếu nữ dè dặt đi tới, cúi đầu nói.
Sau khi Lệ Hùng Đồ nhận tổ quy tông xong, vẫn chưa tham gia bài danh gia tộc. Cho nên tất cả hạ nhân Lệ gia đều tôn xưng là tiểu thiếu gia.
"Lệ Hùng Đồ?" Ánh mắt Sở Dương không khỏi lóe lên, chính là hắn?
"Vâng. Từ khi tiểu thiếu gia trở về, vẫn được công nhận là cuồng nhân luyện công của gia tộc. Tiểu thiếu gia chăm chỉ cố gắng, trong toàn bộ Lệ gia chúng ta, cũng là số một." Trên mặt bạch y thiếu nữu có vẻ tán thưởng và hâm mộ.
Nam nhân nỗ lực phấn đấu, bất kể là ở thế giới này cũng đều được nữ nhân coi trọng. Mà ở thế này, cái gọi là phấn đấu, chính là luyện công!
"Ồ...." Sở Dương như có điều suy nghĩ, phất phất tay: "Ngươi lui xuống đi."
Bạch y thiếu nữ dạ một tiếng, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Đối với vị Tử đại gia này, mấy thiếu nữ đều có chút kỳ quái. Khi hắn điểm danh muốn nữ tử mỹ mạo hầu hạ, cả đám đều bi thương và tuyệt vọng, cho rằng lần này nhất định khó thoát khỏi bị lăng nhục.
Không nghĩ tới tên gia hỏa này sau khi đòi mấy người mình tới xong, đến một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái.
Đây là chuyện gì? Mấy thiếu nữ sau khi tìm được đường sống trong chốt chết, ngược lại còn có chút buồn bực, liệu có phải tên gia hỏa này căn bản không có loại... năng lực kia.. Cố ý gọi mấy mỹ nữ tới là để giữ thể diện?
Vừa nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có thể lắm.
Vì thế mấy vị thiếu nữ lại càng thêm cẩn thận. Nghe nói người như thế thường có tâm lý rất biến thái... Chúng ta nhất định phải cẩn thận, chớ để hắn nổi điên lên...
Hít thật sâu mộ thơi, hấp thu một đợt địa tâm chi hỏa, cảm nhận thấy hỏa lực dưới chân đã yếu đi một chút, Sở Dương nhảy vọt ra khỏi bể nước, sau đó mặc quần áo vào.
Lệ Hùng Đồ rít gào trầm thấp, thanh âm của hắn khe khẽ mơ hồ, chỉ có hắn nghe được. Càng về sau, thể lực hiển nhiên đã đạt tới cực hạn, rống một câu mới đi được một bước.
Hắn tựa như một con kiến bi tráng mà bất đắc dĩ, đang cõng cả một ngọn núi lớn, ra sức tiến về phía trước!
Trong lòng Sở Dương khẽ khẽ thở dài.
Tiếp đó, Lệ Hùng Đồ liên tục ương ngạnh di chuyển cước bộ... Cuối cùng, hai chân hắn không chịu nổi sức nặng như thế nữa, phốc một tiếng, chân trái quỳ xuống.
Cả người hắn run rẩy, vẫn giơ tinh thần thiết lên, môi run run, nửa quỳ trên mặt đất: "Một ngàn ba trăm năm mươi tám bước, so với lần trước, hơn năm bước... Lần trước, ta không đứng lên được. Nhưng lần này, ta muốn đứng lên!"
Hắn không ngừng ra sức gầm nhẹ, kiệt lực vậ khỏi chút khí lực cuối cùng còn sót lại, muốn đứng lên. Nhưng hắn thật sự đã không còn khí lực, chỉ đứng như vậy đã đáng quý rồi, chứ đừng nói tới cái gì mà đứng dậy hay không đứng dậy.
Thật lâu sau, trong cổ hắn phát ra một tiếng hừ trầm thấp, thân thể khôi ngô chậm rãi ngã xuống, quỳ rạp trên mặt đất, tinh thần thiét trầm trọng liền đè lên người hắn.
Thở hồng hộc trầm trọng, giờ khắc này, ánh mắt Lệ Hùng Đồ đã dữ tợn mà cuồng dã.
Trong phòng có một bạch y thiếu nữ vội vàng chạy tới, trong mắt tràn ngập ôn nhu và đau lòng, bưng một chén nước đi tới bên người Lệ Hùng Đồ, ôn nhu nói: "Thần công không phải ngày một ngày hai luyện thành. Thiếu gia, ngươi đã rất cố gắng rồi, sớm muộn gì cũng cũng thành công thôi..."
Lệ Hùng Đồ cười thảm một tiếng, uống cạn chén nước, đột nhiên vận công, rầm một tiếng, tinh thần thiết trên người hắn đổ xuống. Hắn mạnh mẽ đứng dậy.
"Thần công không phải ngày một ngày hai luyện thành, ta đương nhiên biết, nhưng thời gian của ta không còn nhiều nữa. Đối thủ của ta, ai nấy đều là loại biến thái!" Lệ Đông Hải thản nhiên nói: "Ta muốn vượt qua bọn họ! Cho dù ta liều mạng như vậy, so với bọn họ, cũng chưa chắc đã vượt qua được!"
Bạchy thiếu nữ đau lòng nói: "Thiếu gia, ngươi luôn nói đối thủ của ngươi... đối thủ của ngươi rốt cuộc là ai? Là thiếu gia mấy đại gia tộc kia sao?"
"Bọn hắn làm sao xứng làm đối thủ của ta!" Lệ Hùng Đồ hừ một tiếng: "Đối thủ của ta... Người đáng để ta tôn trọng mới là đối thủ của ta. Thiếu gia cửu đại gia tộc... Hắc hắc... Nếu bọn họ cũng có xuất thân giống đối thủ của ta, đám thiếu gia đó đã sớm chết không có chỗ chôn rồi!"
Ánh mắt bạch y thiếu nữ có chút ngây ra, lo lắng vô cùng nói: "Địch nhân nhu vậy, gia tộc xuất động mấy cao thủ, giết bọn họ không phải tốt rồi sao? Ngươi làm sao phải tra tấn mình như thế?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Thúi lắm!" Lệ Hùng Đồ thở hồng hộc, lạnh lùng nói: "Đối thủ của ta chính là anh hùng, hảo hán tử! Bọn họ là đối thủ của ta, chứ không phải địch nhân! Đối thủ của ta, ta phải dốc hết toàn lực chiến thắng, đánh bại hắn! Nếu có một ngày chết trong tay bọn họ, ta cũng không oán hận! Tin tưởng nếu như bọn họ chết trong tay ta, bọn họ cũng không có gì tiếc nuối!
"Đường đường chính chính chiến thắng bọn họ, đây mới là Lệ Hùng Đồ ta! Mượn lực người khác đánh bại đối thủ! Ta tính là cái rắm gì?"