Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1303 : Báo đại thù!

Ngày đăng: 03:07 22/04/20


"Sự tình sau này, ngươi cũng biết rồi." Lãng Nhất Lang im lặng hồi lâu mới nói những lời này: "Ta không tưởng được, vận khí Hồng Vô Lượng lại tốt như vậy. Khi hắn đang khốn khó kiếm tử tinh, không ngờ lại thu được một hảo đồ đệ, mà đồ đệ này, không ngờ lại phụng dưỡng hắn suốt một ngàn năm!"



Lồng ngực gầy yếu của Lãng Nhất Lang khẽ phập phồng, sau một hồi lâu mới lặng lẽ nhấc ống tay áo lên lau nước mắt: "Chuyện cũ đã nói xong rồi, trong đó, có một người đáng thương nhất, một kẻ hèn hạ nhất, một người ngu xuẩn nhất! Chính là ba người này đã hợp thành một bi kịch diễn ra hơn một ngàn sáu trăm năm qua! Ngụy Vô Nhan... Ngươi có... điều gì muốn nói không?"



Không ngờ hắn lại nhẹ nhàng nở một nụ cười xuất thần.



Ngụy Vô Nhan ảm đạm cúi đầu, thì thào vô lực nói: "Ngươi vẫn nói mình là một kẻ ngu ngốc, nhưng ngươi đâu có biết rằng, người ngu nhất, chính là ta! Ngươi tốt hơn ta, ít nhất ngươi vẫn cừu hận, hơn nữa chỉ là người yêu, con không phải thê tử... Còn chưa có hậu nhân..."



Lãng Nhất Lang nhíu mày: "Ồ?"



"Ta bị hắn lừa cả đời... Ha ha...." Ngụy Vô Nhan cười thê thảm: "Người nhà của ta chết thảm, phụ mẫu đều mất, thê tử bị hắn đích thân giết chết, con trai ruột còn trong tã lót, cũng bị hắn bóp chết. Mà sau đó, ta còn hầu hạ hắn một ngàn năm... Ai ngu? Ha ha ha... Ngươi ngu? Ngươi ngu cái gì? Ngươi ngu hơn ta sao?"



Lãng Nhất Lang trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc nói: "Thì ra ngươi cũng thảm như vậy."



Ngụy Vô Nhan vừa cười, vừa rơi lệ: "Ngươi có thấy, cảm giác đồng bệnh tương liên rất thoải mái?"



Lãng Nhất Lang lập tức cũng nở một nụ cười, vừa cười, nước mắt thê lương vừa chầm chậm chảy xuống, sầu thảm nói: "Quả thực rất thoải mái!"



Thật lâu sau, Lãng Nhất Lang hít sâu một hơi, nói: "Lại nói, vận mệnh của ngươi bi thảm, cũng là vì ta."



Ngụy Vô Nhan trầm mặc thật lâu, khẽ lắc đầu: "Có lẽ, bất quá... Ta không trách ngươi được."



Lãng Nhất Lang thở dài một hơi.



"Cừu hận khiến cho ta điên cuồng!" Lãng Nhất Lang trầm giọng nói



"Quả thực điên cuồng!" Ngụy Vô Nhan cười thảm một tiếng.



"Nhưng hôm nay, chúng ta có thể không phải điên cuồng nữa...." Lãng Nhất Lang bốc một nắm tuyết, nắm trong lòng bàn tay, dùng sức xoa xoa lên khuôn mặt mình, thản nhiên nói: "Hôm nay phải kết thúc ân oán, cho nên, trước khóc một trận. Khóc xong rồi, hiểu được tất cả, Ngụy Vô Nhan, nếu ngươi có khổ đại thù sâu, ta có thể giúp ngươi một chút."




Ngụy Vô Nhan đương nhiên sẽ không ngu ngốc cho rằng Lãng Nhất Lang đang giúp Hồng Vô Lượng tấn cấp. Hắn đang lợi dụng Bách Linh hoàn khiến cho tinh thần Hồng Vô Lượng rơi vào trạng thái hưng phấn dị thường, không thể ngất đi, khiến cho thần kinh xúc cảm toàn thân hắn đạt tới trạng thái mẫn cảm nhất, phải chịu thống khổ mức độ lớn nhất!



Trong lúc nói chuyện, Lãng Nhất Lang đã trợ giúp Hồng Vô Lượng vận công, phát tán dược hiệu của Bách Linh hoàn. Chỉ thấy sắc mặt Hồng Vô Lượng từ trắng bệch, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ hồng nhuận, lập tức biến thành thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn.



Nhưng ánh mắt Hồng Vô Lượng lại càng thêm kinh hãi.



"Ta cũng không thích tra tấn ngươi!" Lãng Nhất Lang cười tàn nhẫn: "Chịu đựng, lúc nào không nhịn được nữa thì nói ra điều ta muốn biết! Ta cho ngươi thống khoái!"



Nói xong, không đợi Hồng Vô Lượng mở miệng, hắn đã nắm lấy tay Hồng Vô Lượng, đặt lên mặt đất, tay phải nắm một khối đá lớn, hung hăng đập xuống!



Huyết nhục bay tứ tung!



Hét thảm một tiếng!



Tuy Hồng Vô Lượng nghiến chặt răng, nhưng vẫn quá coi thường cái uy lực của "thần kinh mẫn cảm gấp trăm lần". Hắn chỉ cảm thấy một cơn đau đớn tới cực điểm từ tay truyền tới.



Sắc mặt Lãng Nhất Lang lạnh lẽo, tựa như sắt thép, tảng đá trong tay cũng liên tiếp giáng xuống, Hồng Vô Lượng không ngừng kêu thảm!



Hắn bi ai nhất chính là, dùng tới Bách Linh hoàn rồi, cho dù đau đớn tới mức bình thường đã phải ngất đi một trăm lần thì hắn cũng không thể ngất đi, hơn nữa một mực duy trì trạng thái tỉnh táo, cảm nhận thống khổ!



Cả người hắn run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, tinh thần tràn đầy.



Lãng Nhất Lang giống như đang làm một chuyện nhàn nhã, tảng đá trong tay không ngừng vung lên, giáng xuống... trong mắt mang theo vẻ sảng khoái khi đại thù được báo...



Hắn thật cẩn thận, tuần tự, đánh nát nhừ từng khớp xương một trên ngón tay Hồng Vô Lượng! Tuyệt đối không chút lộn xộn!



Mỗi một lần tảng đá nện xuống, Lãng Nhất Lang liền thấp giọng nói một câu: "Hà nhi! Rốt cuộc ta cũng báo thù cho ngươi rồi! Ngươi thấy được không?"