Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1312 : Thật kỳ quái, ta bị làm sao vậy?

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


Ngay trong tối hôm Sở Dương thành công chạy ra khỏi Lệ gia.



Đám thị nữ chầu chực bên ngoài đột nhiên nghe thấy từ bên trong truyền ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ.



Chẳng lẽ là Tử đại nhân tỉnh? Vậy bây giờ chúng ta đi vào... chắc sẽ không sao rồi.



Đang trù trừ thì chỉ nghe thấy bịch một cái, tựa hồ có người từ trên giường rớt xuống, tiếp đó lại một thanh âm vang lên: "Ôi mẹ ơi... Kẻ nào nhét lão tử vào gầm giường...." Sau đó chính là tiếng rên rỉ.



Tiếp đó, lại một thanh âm nói: "Ta thế nào lại nằm ở đây? Đây là nơi nào?"



Người bên ngoài nghe mà không hiểu chuyện gì: Đây là chuyện gì vậy?



Tiếp đó, một thanh âm kinh hãi truyền ra: "Ta ta ta... râu của ta đâu?



"Râu của ta chạy đi đâu rồi?"



"Trời ơi... kẻ nào đánh ta ngất xỉu? Kẻ nào trộm râu của ta rồi?"



Mấy người bên ngoài nghe mà quay sang nhìn nhau: Thật hết chỗ nói rồi, râu của ngươi... Ai trộm chứ? Chẳng lẽ nó là báu vật sao?



Sau đó mọi người lập tức giật mình: Đây... Đây không phải là thanh âm vị lão y sư ra ngoài hái thuốc kia sao? Thế nào...



Vừa nghĩ tới đây, chỉ nghe thấy trong phòng ầm ầm một trận, tiếp đó, lại thấy một người vừa lăn vừa bò ra ngoài, quỳ rạp trên mặt đất ngẩng mặt lên khóc hỏi: "Đây là chuyện gì?"



Mọi người cả kinh, hai mắt lập tức trừng lớn: Đây chẳng phải là người trẻ tuổi, một trong hai vị y sư hôm qua sao? Vậy là cả ngày hôm nay hắn vẫn luôn ở trong phòng chiếu cố Tử đại nhân? Mặc dù không có thanh âm truyền ra, nhưng hắn ở bên trong đó một ngày không ăn không uống, tất cả mọi người đều bội phục sự chuyên nghiệp của hắn. Như thế nào lại biến thành cái dạng này?



Tiếp đó, bên trong lại vang lên tiếng bịch bịch, lại một người bò ra, thò đầu qua cửa, ngẩng đầu khóc không ra nước mắt: "Đây là chuyện gì? Râu của ta đâu?"



Các vị thị nữ vừa nhìn, lập tức tập thể hóa đá!



Đôi mắt mỹ lệ vào giờ khắc này gần như muốn rơi ra khỏi hốc mắt!



Đây... Đây không phải là lão y sư ra ngoài hái thuốc sao? Đây... Đây là chuyện gì? Trên cằm trống trơn, bộ râu dài đẹp đẽ hiện tại đến một cọng cũng chẳng còn...




"Đúng... Đúng là vậy...." Lệ Thanh Lưu liên tục gật đầu, thần tinh mơ hồ.



Lệ Vô Ba nhíu mày, chậm rãi bước đi, vận khởi tu vi điều tra, đột nhiên ánh mắt lăng lệ: "Ta thế nào lại cảm thấy... Thiên địa linh khí nơi này trở nên thưa thớt?"



Tất cả mọi người không phát giác, nghe vậy mới vận công thử, không khỏi đều kinh ngạc: "Kỳ quái! Đúng là vậy...."



Nơi này luôn là địa phương tập trung nhiều linh khí nhất, lấy không hết dùng không cạn, nhưng lần này vừa vận công đã rõ ràng cảm nhận được, linh khí không chỉ ít đi mà còn pha tạp không tinh khiết, hoàn toàn ko giống lúc trước.



"Xuống mỏ!" Cảm giác mơ hồ trong lòng Lệ Vô Ba càng lúc càng nặng.



Mọi người lại vội vàng tiến vào dưới mỏ, đi tới trước cái lỗ hổng mà Tử đại nhân khai thác ra lúc trước, cẩn thận xem xét, nhưng cũng không nhìn ra manh mối gì...



"Không có vấn đề mà...." Lệ Thanh Lưu cười bồi.



"Không có vấn đề...." Lệ Vô Ba tiến tới, đưa tay áp sát bức vách, vận công cảm ứng.



Nhưng bàn tay vừa mới áp lên, còn chưa kịp vận công, đột nhiên xoạt một tiếng, đá đã vỡ thành tảng rơi xuống



Ba một tiếng, rơi xuống trước chân Lệ Vô Ba, vỡ nát.



Mười vị chí tôn cùng trợn mắt há hốc miệng: Đây... Đây là chuyện gì?



Cái bức vách này, không phải là ngay cả cửu phẩm chí tôn cũng khó tổn hại sao?



Thế nào...



Lệ Vô Ba vẫn còn không dám tin, thử đưa tay chạm vào một cái, rầm một tiếng, lại vỡ một mảng lớn...



Trong lòng Lệ Vô Ba đột nhiên nghĩ tới một khả năng, đột nhiên cả người run run, nhìn cái động lớn trước mặt, hô hấp dồn dập, hai mắt trừng lên, đột nhiên rống to một tiếng, vỗ ra một chưởng!



"Gia chủ, đừng! Cẩn thận bị thương... Ta fcuk! Tại sao có thể như vậy... Trời ơi...." Các vị chí tôn đang nhắc nhở, nhưng chuyện diễn ra trước mắt lại khiến bọn họ trợn mắt há hốc miệng như gặp quỷ!