Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1320 : Nhân tính và tâm lý học
Ngày đăng: 03:08 22/04/20
Mọi người quay sang nhìn nhau, sắc mặt cùng đại biến!
Nếu thật sự là thế, địch nhân đi đường khác, còn bên mình lại dốc toàn bộ lực lượng hai bên chạy tới đây, đối phương chẳng phải thông suốt?
Đây chẳng phải là bị lừa như một thằng ngu?
Đám người mình liên thủ, lại sáng tạo cho địch nhân một đại lộ thông suốt?
Nghĩ tới đây, các vị chí tôn đều có cảm giống giống như ăn phải phân, cả đám đỏ bừng mặt mũi.
Chúng ta ngu ngốc như thế? Cứ như bị người ta vờn trong lòng bàn tay?
Giờ khắc này, mọi người lửa giận ngút trời.
"Binh chia hai đường! Lập tức hồi viện!" Vị chí tôn ngũ phẩm cầm đầu gần như muốn hộc máu, lập tức an bài kế hoạch, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng lao đi.
"Vậy... trưởng lão, mấy người chúng ta bên này nên làm gì giờ?" Mấy vị chí tôn vốn đóng trên con đường này lo lắng hỏi.
"Làm sao giờ? Ngươi còn hỏi làm sao giờ?"Ngũ phẩm chí tôn đại nhân tức tới đầu bốc khói: "Địch nhân đều chuồn theo đường khác rồi, ngươi nói phải làm sao? Ngu như heo!"
Lời c̣òn chưa dứt, vù một tiếng đã bay mất.
Lần này thật sự là tức chết.
Vừa thẹn vừa giận, lại uất ức!
Mình sống hơn một ngàn năm, cũng là kẻ lão luyện, không ngờ lại bị một tên tiểu bối bỡn cợt, thật sự là muốn nhịn cũng không nhịn được!
Vừa bay đi vừa nghiến răng nghiến slợi, nếu để cho ta bắt được, ta thế nào cũng phải rút gân lột da đám tiểu bối đáng chết này...
Bóng người liên tiếp chớp động, người của hai bên phải trái lập tức không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chỉ còn lại thủ vệ giả vốn có của con đường này.
"Còn chờ cái gì nữa? Nhanh chóng phân làm hai tốp, đuổi theo đi!" Chí tôn đầu lĩnh dậm chân gào rống: "Làm sao còn đứng ngây ngẩn ra đó?
"Phương diện nàêu cầu phải tính toán vấn đề nhân tính, lòng người. Còn phải cẩn thận phân tích, quan sát nghiêm ngặt... thiếu một chứ cũng không được! Cho nên, đám các ngươi tự xưng là lão luyện, nhưng về điểm này vẫn còn non lắm. Sau này theo lão phu mà cố gắng học hỏi!"
Vị chí tôn kia cắt lời Thất trưởng lão: "Nếu nói như vậy, mấy người kia đào tẩu theo đường này?"
Thất trưởng lão khó chịu nói: "Chẳng lẽ còn là giả? Ngươi phân tích thử xem nào?"
"Không phải, ý thuộc hạ là... có nên nhanh chóng truy kích?" Vị chí tôn kia ăn nói khép nép.
"Gấp cái gì? nếu xác định được lộ tuyến của bọn hắn rồi, bọn hắn có chạy đằng trời! hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay lão phu!" Thất trưởng lão vuốt râu, tính toán kỹ càng, nói: "Bây giờ, nghe hiệu lệnh của ta!"
"Ngươi! Lập tức gửi tín hiệu về phía trước, nói địch nhân đi lộ tuyến số 3! Thông báo người của vòng mai phục số 3 tập kết."
"Ngươi! Lập tức liên lạc hai bên, bọc đánh sang nơi này!"
"Ngươi! Dẫn người đi đằng sau, cẩn thận tra xét cây cối, không được để địch nhân trốn bên trong.
"Tất cả những người còn lại hộ tống lão phu, tốc độ truy kích cao nhất! Xuất phát!"
"Thất trưởng lão anh minh thần võ, thần cơ diệu toá, chúng ta không bì được!"
Một tiếng thét dài như sói tru vang lên bên kia, bạch y nhân các nơi lập tức đổ dồn về phương hướng đó.... Sát khí hừng hực!
Trong một khắc khi tiếng thét dài kia vang lên, đám người Sở Dương bắt đầu thay đổi phương thức, bay áp sát mặt đất, chín người mặc bạch bào, đầu đội mũ trắng, giống hệt màu tuyết. Đừng nói là bay xẹt qua trên trời, cho dù trừng mắt lên nhìn cũng chưa chắc đã phát giác ra được...
Phía trước bóng người chi chít, chính là vòng mai phục thứ ba rồi.
Sưu sưu sưu mấy tiếng, bạch y nhân vòng mai phục số ba phóng người bay đi, chạy tới trợ giúp Thất trưởng lão bên kia.
Thất trưởng lão nghiêm khắc hạ lệnh, ai dám thất lễ? Đương nhiên là kéo đi sạch...
Bọn họ vừa mới đi xong, tựa như là thay quân, đám người Sở Dương đã kéo nhau chạy tới, khít tới không thể khít hơn.
Kết quả là tiến quân thần tốc.