Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1324 : Lưỡi nở hoa sen

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


"Sở Dương? Vực ngoại thiên ma?" Người Lệ gia đương nhiên tin tức linh thông, vừa nghe thấy cái tên này liền lập tức biết người này chính là Sở thần y, Sở thiên ma vừa khuấy lên phong vân khắp toàn bộ đại lục.



"Sở Dương thì đúng, còn vực ngoại thiên ma thì không dám nhận." Sở Dương tiêu sái cười: "Dám hỏi nơi này, do ai chủ trì?"



"Mặc kệ là ai chủ trì, trước cứ bắt hắn!" Một thanh âm giống như kim thiết va chạm, oang oang truyền tới.



Mấy vị chí tôn áp sát bên người, Sở Dương không hề phản kháng chút nào. Ngay lập tức đã bị phong tỏa đan điền và khí huyết vận hành. Mấy vị chí tôn cũng yên tâm, thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Bên trong có người nói: "Dẫn hắn vào đi!"



Lập tức có người dẫn theo Sở Dương đi vào. Tuy Sở Dương bị phong tỏa đan điền và khí huyết, nhưng lại không trở ngại tới hành động bình thường, không nhanh không chậm đi vào



Qua một khúc cua là một trướng bồng trắng toát.



Giờ phút này, ba người đều từ trong trướng bồng đi ra, ba cắp mặt đều nhìn Sở Dương, sắc bén như đao.



"Nói, mục đích của ngươi!" Lệ Khinh Lôi đứng ở giữa, nhàn nhạt hỏi.



"Ta lần này không phản kháng, đương nhiên là đến hợp tác với Lệ gia." Sở Dương khẽ cười: "Xin hỏi các hạ là?"



Lệ Khinh Lôi nở một nụ cười quái dị: "Ngươi không biết ta là ai? Ngươi không biết ta?"



Sở Dương mê hoặc lắc đầu.



"Nhưng ta lại nhận ra ngươi!" Lệ Khinh Lôi trào phúng, nói: "Nếu như mắt lão phu chưa có mờ, hôm đó, bạch y nhân cứu đám người Lãng Nhất Lang trong thời khắc mấu chốt nhất, chính là ngươi?"



Sở Dương lập tức tỏ vẻ sợ hãi, cả kinh: "Tiền bối thật sự tuệ nhãn như đuốc! Chỉ tiếc vãn bối hai mắt vụng về, không ngờ không nhìn thấy tiền bối ở nơi nào."



Trong mắt hai vị chí tôn lục phẩm còn lại đều chớp động sát khí.



"Giết hắn đi! Nói nhiều với hắn làm gì?" Lệ Khinh Phong lạnh lùng nói.



"Bình tĩnh một chút, chớ vội! Bây giờ hắn đang nằm trong tay chúng ta, muốn chém giết mổ xẻ, cũng không vội nhất thời." Lệ Khinh Lôi nhẹ nhàng khoát tay: "Nói, mục đích ngươi tới đây là gì?"
Sở Dương mỉm cười: "Chúng ta không phải đối thủ của chấp pháp giả toàn thiên hạ, lại càng không phải đối thủ của chấp pháp giả và bát đại gia tộc liên thủ! Nhưng lực lượng của chúng ta, muốn tự bảo vệ mình lại không có bất cứ vấn đề gì! Cho dù là Pháp Tôn đích thân tới, thủy tổ bát đại gia tộc tới, nhưng nếu chúng ta chỉ cầu bảo vệ bản thân, bọn họ cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn, không làm gì được!"



"Cho nên, hôm nay, nếu không phải bị Lệ gia các ngươi bức vào đường cùng mạt lộ. Ta cũng không muốn hợp tác với Lệ gia các ngươi!" Sở Dương mỉm cười: "Dù sao, hợp tác với các ngươi chính là đối kháng với khắp thiên hạ. Mạo hiểm quá lớn. Mà gia tộc chúng ta, lại không có cửu kiếp...."



Lệ Khinh Lôi khẽ thở hắt ra một hơi: "Nói như vậy.... Hiện tại ngươi đến đàm phán với chúng ta, chính là vô cùng nể mặt chúng ta?"



Sở Dương khẽ cười: "Đương nhiên, thứ nhất, ta đang bị vây khốn, không thoát ra được."



"Nếu song phương chúng ta tiếp tục đối nghịch, ta đương nhiên khó thoát khỏi cái chết. Nhưng Lệ gia các ngươi, trừ bát đại gia tộc và chấp pháp giả ra, còn rước thêm địch nhân là phe chúng ta!"



"Thứ hai, song phương chúng ta hợp tác, lợi ích đối với ta, cũng chỉ là tạm thời giữ được tính mạng, nhưng đối với Lệ gia các ngươi mà nói, chính là đại kế lâu dài. Nếu không, ta làm sao lại thúc thủ chịu trói tới gặp ngươi?"



Sở Dương chỉ vào mi tâm mình, cười ha hả: "Nơi này chính là một đạo kim tuyến. Thấy không? Đó là song hồn liên hệ, sinh tử đồng tâm. Tiền bối phải biết, nó là cái gì... Ha ha, đây là do vị bằng hữu tri kỷ một trận giết sạch bảy trăm chí tôn kia lưu lại. Nếu như ta chết, cho dù ngàn vạn dặm... Tiền bối nghĩ rằng có thể che giấu chân tướng?"



Sắc mặt Lệ Khinh Lôi có chút khó coi.



Lệ Khinh Phong và Lệ Khinh Vũ quay sang nhìn nhau, từ lửa giận phừng phừng, biến thành trầm tư.



Lời đối phương nói, không có một câu nói dối.



Hơn nữa, đối phương cũng thật sự bị gia tộc mình dồn tới mức sơn cùng thủy tận, mới chịu tạm nhân nượng vì lợi ích toàn cục... Nếu thật sự hợp tác với đối phương, đối với Lệ gia trước mắt mà nói, đích xác là một chuyện tốt.



Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng lại cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng.



"Cùng một trận tuyến, há tất phải khổ sở tương tàn!" Sở Dương nghiêm túc nói.



"Ha ha, ta thừa nhận, ngươi nói đều là sự thật." Lệ Khinh Lôi nheo mắt lại: "Nhưng ta không tin ngươi! Không tin ngươi lại hợp tác với chúng ta."



Hắn nheo mắt lại: "Thứ nhất, ta không tin kim tuyến của ngươi. Thứ hai, ta không tin hình lại của Lãng Nhất Lang lại trở thành người của ngươi. Ta càng không tin, sau khi ta thả ngươi đi rồi, ngươi sẽ tuân thủ lời hứa."



Lệ Khinh Lôi cười âm trầm: "Chuyện phản bội nuốt ời... Lão phu cũng gặp nhiều rồi. Đối với các ngươi mà nói, truyền bá tin tức, khiến chúng ta cùng chấp pháp giả huyết chiến, tựa hồ lại càng có lợi hơn! Ta rất khó tin tưởng ngươi, sau khi ra ngoài lại không làm như vậy!"