Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1339 : Có ta ở đây!

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


"Ha ha ha...." Hoàng bào lão giả lạnh lẽo cười cười, nói: "Tính tình không tốt, đây là bệnh có thể trị!"



Sở Dương thản nhiên nói: "Nếu đây là bệnh, vậy tiền bối, chúng ta coi như đồng bệnh tương liên rồi, không bằng... cùng nhau trị?"



Hoàng bào lão giả điềm nhân nói: "Bệnh của ta, không ai trị được. Nhưng bệnh của ngươi, ta lại trị được!"



Sở Dương cười hắc hắc: "Không phải thần y, không thể trị!"



Sắc mặt hoàng bào lão giả càng lúc càng âm trầm, lạnh lùng vung tay lên: "Bắt tên cuồng này lại! Giáo huấn hắn!"



Lập tức sưu sưu mấy tiếng, mười hai truy phong thú cùng chủ nhân của chúng đồng loạt xông tới.



"Chậm đã!" Sở Dương quát to một tiếng, cấp tốc lui lại hai bước.



Trong lúc Sở Dương lui về phía sau, ống tay của hắn đương nhiên cũng lay động, một loại vật chất kỳ dị được kiếm linh trong Cửu Kiếp không gian điều khiển, phát tán vào không trung, vô sắc vô vị!



Hắn nhìn như thất kinh lùi hai bước, tụ lại với đám người Ngụy Vô Nhan, đồng thời truyền âm ra ngoài: "Một khi hành động, lập tức chạy! Lên sơn nhai, tới bên kia núi."



Sắc mặt đám người Ngụy Vô Nhan bất động, đều đã nghe được.



Người của Trần gia rõ ràng là nhất thời nảy lòng tham, hơn nữa mục tiêu chủ yếu của bọn họ là Tây Bắc, chỉ cần đám người mình chạy thoát... thậm chí là kéo dài cự lỵ, bọn họ tuyệt đối sẽ không đuổi theo!



So sánh với năm người mình, phân lượng Cửu Kiếp kiếm chủ trong lòng Lệ gia bọn hắn phải nặng hơn nhiều lắm.



"Chậm đã?" Hoàng bào lão giả nheo mắt lại: "Hiện tại hối hận, cũng quá muộn rồi!"



Lập tức vung tay lên: "Bắt!"



Sở Dương kinh hãi nói: "Chạy!"



Năm người tung người bỏ chạy, hướng về phía triền núi mình vừa đứng mà nhanh chóng vọt đi.



Phía dưới, trừ mười hai người đuổi theo ra, tất cả những người còn lại đều không hề suy chuyển, hai tay đút trong tay áo, trên mặt lộ vẻ trào phúng nhìn năm người này. Bị Truy phong đội truy đuổi. Không ngờ ngươi cũng muốn chạy trốn?



Từ trước tới giờ, chưa một ai có thể chạy thoát!



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!



Đám người Sở Dương vừa tung mình lên một cái, đã chạy tới trên triền núi.



Phía sau, mười con Truy phong thú gầm rống, mang theo chủ nhân mình nhảy vọt lên.




Hắn từng ước, khi bọn họ gặp nguy hiểm, mình đuổi tới! Sau đó gầm lên một tiếng như vậy, tung người mà tới, bảo hộ thân nhân của mình!



Chỉ là, cuối cùng mình cũng không làm được, thậm chí một lần gặp mặt cuối cùng cũng không được!



Hiện giờ, tiếng gầm thét này lại như chiến thư hướng thẳng trời xanh! Chiến đấu hịch văn đối mặt với vận mệnh, bất khuất.



Có ta ở đây! Ai dám động tới bọn họ?



Ngụy Vô Nhan hóa thành một đạo hắc vụ, xông ra ngoài!



Ngay sau đó ầm một tiếng!



Ngụy Vô Nhan liên tục đánh mười bảy chưởng vào cự chưởng kim hoàng sắc kia. Thời gian quá nhắn, hắn chỉ kịp đánh mười bảy chưởng!



Ầm ầm ầm...



Tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng nổ tung. Ngụy Vô Nhan máu tươi cuồng phun, cả người làm vũ khí, mãnh liệt đụng vào cự chưởng kim sắc!



Không trung mãnh liệt xuất hiện một vùng vết nức không gian, tiếp đó biến mất.



Cự chưởng kim sắc cũng biến mất!



Trên mặt đất, thân hình hoàng bào lão giả chấn động mãnh liệt, khóe miệng không ngờ rỉ ra một dòng máu tươi, sắc mặt trở nên phát tím, ngay sau đó lại biến thành đỏ bừng!



Biến hóa năm sáu lần như thế, mới khôi phục lại màu sắc trắng bệch, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.



Lần này công kích, trước bị kiếm linh toàn lực ngự kiếm, kiếm cương một kích đã hóa giải bảy tám phần mười lực lượng, lại bị Ngụy Vô Nhan dùng tính mạng và linh hồn của mình chống đỡ, rốt cuộc cũng tiêu tán.



Toàn bộ đại sơn đại địa cũng lay động một chút.



Thân thể Ngụy Vô Nhan mất đi tri giác và ý thức bay ngược về phía sau. Dọc đường, thân thể hắn giống như một cái bao tải rách nát, khắp nơi đều chảy ra máu tươi.



Hai chân Sở Dương vừa mới dẫm nát đỉnh núi, toàn bộ ngọn núi mạnh mẽ chấn động, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, mũi chân điểm một cái, bay vụt ra ngoài, tiếp lấy thân thể Ngụy Vô Nhan.



Đám người Vạn Nhân Kiệt đã vượt qua đỉnh núi, nhưng giờ khắc này, cũng liều mạng leo trở lại, lo lắng quan sát!



Thân hình Ngụy Vô Nhan rơi vào trong Sở Dương, lực trùng kích mãnh liệt, khiến xương sườn Sở Dương kêu lên ken két, ba một tiếng, gãy lìa một cây. Sở Dương vẫn không vuông tay, ôm chặt lấy, lực lượng khổng lồ mang theo thân thể Sở Dương, bay ngược về phía sau.



Khóe miệng Sở Dương tràn ra máu tươi, cố gắng tập trung tâm thần kiểm tra thương thế của Ngụy Vô Nhan, ngay sau đó, hắn đột nhiên sợ tới vỡ mật, phẫn hận ngập trời, gào thét: "Trần gia!!!"