Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1345 : Mỗi người một ngả!
Ngày đăng: 03:08 22/04/20
Dưới chân núi, nhìn thấy thi thể mười hai con truy phong thú, nội hạch đều đã bị lấy đi, chỉ còn lại thân thể huyết nhục, bị vứt chỏng chơ bên đường.
Ba người Vạn Nhân Kiệt đều có chút thê lương. Một đường trầm mặc mà đi, không ngừng quay đầu nhìn sang bên cạnh mình, tựa như hi vọng có thể nhìn thấy Ngụy Vô Nhan vẫn còn đang ở bên cạnh.
Trong cảm giác, hắn vẫn còn ở bên, nhưng đưa mắt tìm kiếm, lại tìm không thấy.
Loại cảm giác này thật khiến trong lòng đau đớn khó chịu.
Nhớ tới một năm vừa qua, cùng Ngụy Vô Nhan lưu lạc giang hồ, xuất sinh nhập tử vô số lần... Hiện giờ, thật vất vả mới thoát khỏi tuyệt cảnh phải chết.
Nhưng mới thoát được chẳng bao lâu, Ngụy Vô Nhan đã chết oan chết uổng...
Cuối cùng cũng tới cái tửu quán nhỏ mà mọi người nói tới lúc trước, ngồi xuống chỗ của mình, gọi rượu và thức ăn, lúc nâng chén muốn uống, lại nhớ tới lúc trước, người đề nghị mình tới đây uống rượu chính là Ngụy Vô Nhan, ai nấy đều có cảm giác nuốt không trôi.
Lặng lẽ tưới một chén rượu xuống đất, trong phút chốc, tửu quán đã tràn ngập mùi rượu.
Vô Nhan, ngươi có thể uống được không?
Từng này, đã đủ cho ngươi say chưa?
Không đủ, ta rót nữa!
Rượu thơm trong suốt rơi trên mặt đất, lập tức bị bùn đất tham lam hút lấy. Chẳng mấy chốc, Bao Bất Hoàn đột nhiên khàn giọng khóc lớn, Vạn Nhân Kiệt cùng Thành Độc Ảnh ảm đạm cúi đầu, hốc mắt ửng hồng.
Vũ Tuyệt Thành trầm mặc, không nói một lời, biểu hiện ra tính cách nhẫn nại hiếm có của hắn. Nếu như là bởi vì cái khác, chỉ sợ hắn đã sớm không kiên nhẫn rồi, duy chỉ có tình nghĩa huynh đệ chân thật nhất thế gian này, mới khiến Vũ Tuyệt Thành biểu hiện ra một chút khoan dung hiếm thấy.
Thậm chí là thưởng thức.
Tựa như đoạn thời gian này có nhiều thêm một chút, nhiều thêm một chút, cho dù dài đằng đẵng, cũng không quan trọng.
Chủ quán nhìn mấy người quái dị này mà sợ hãi, không dám nói lời nào.
Thật lâu sau, Vạn Nhân Kiệt gượng cười một tiếng, nói: "Ta biết, người giang hồ... một khi bước lên con đường này thì sẽ phải chuẩn bị cho ngày hôm nay… Ngụy Vô Nhan chẳng qua là đi sớm một ngày thôi. Hơn nữa, còn hoàn thành tâm nguyện mà đi... Đừng bi thương nữa. Sớm hay muộn gì, ta và ngươi cũng sẽ đi theo hắn... Lớn tuổi như vậy rồi còn có bộ dáng như đàn bà. Để cho người ta chê cười... Nào, ăn cơm đi."
Hai mắt Thành Độc Ảnh ửng hồng, nâng chén rượu lên, nói: "Không sai, Vô Nhan từng nói qua, muốn ở chỗ này không say không nghỉ, hôm nay, chúng ta liền không say không nghỉ."
Mọi người nâng chén rượu, uống một hơi cạn sạch, một cỗ nhiệt lưu tràn vào lồng ngực, trong phút chốc, máu tươi tựa hồ đang bốc cháy!
Huống chi còn có nhiều đan dược khác, còn có một đống tử tinh tâm như núi? Còn có tử tinh ngọc tủy... bên trong tử tinh ngọc tủy, không ngờ còn có hai viên tử tinh chi hồn...."
Vũ Tuyệt Thành ngây người một hồi lâu, mới chẹp miệng nói: "Không lỗ vốn...."
Đừng nói là không lỗ vốn, phải nói là chiếm đại tiện nghi!
Vũ Tuyệt Thành cố nhiên trân trọng đệ tử có thừa, nhưng Sở Dương yêu thương muội muội, lại càng tới tận trong xương. Thế nào lại có thể để muội muội chịu thua thiệt?
"Đúng rồi, đại ca còn cho ta một túi rượu.. Nói là cho năm người chúng ta. Nói mỗi một lần, bốn người mỗi người uống một chén, ta uống hai chén... Bảo ngài nhìn ta uống."
Sở Nhạc Nhi bĩu môi nói: "Đại ca không ngờ đã bắt đầu cho ta uống rượu rồi...."
"Lấy ra ta xem!" Vũ Tuyệt Thành không tin Sở Dương muốn bồi dưỡng muội muội uống rượu, dựa theo sự cưng chiều của con hàng này, nếu Sở Nhạc Nhi biến thành nữ tửu quỷ, Sở Dương tuyệt đối sẽ là kẻ đầu tiên tìm mình liều mạng, như thế nào lại để cho muội muội mình uống rượu?
Rượu này, nhất định có huyền cơ.
Sở Dương lấy ra một cái túi lớn, nặng khoảng chừng mười cân.
Vũ Tuyệt Thành tiếp lấy, mở ra thì ngửi thấy một mùi thơm ngát, uống một ngụm, lập tức ngảy dựng lên giống như lửa thiêu vào mông: "Cái này cái này... nhiều như vậy?"
Vũ Tuyệt Thành xem như có nhận thức đối với sự hào phóng của Sở Dương.
Sau khi chấn kinh hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần: Thứ này là đồ tốt nha. Sở Dương kiếm được từ chỗ nào nhỉ? Một chén rượu, một trăm năm tu vi...
Hơn nữa là chén nhỏ.
Chỗ này khoảng chừng mười cân...
Cái này...
Sở Nhạc Nhi gãi đầu gãi tai, nhìn sư phụ uống một ngụm rượu đã ngây ngẩn cả cười, không khỏi nổi lòng hiều kỳ: "Sư phụ...."
Vũ Tuyệt Thành không có phản ứng gì.
Sở Dương lập tức tò mò, cầm láy túi da, ừng ực một tiếng đã uống hết một ngụm lớn.
Vũ Tuyệt Thành rốt cuộc bừng tỉnh, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi sợ hết hồn, vội vàng đoạt lại túi rượu: "Ôi ôi, cô nãi nãi của ta ơi...ngươi muốn hù chết ta... Rượu này không thể uống như vậy... Trời của ta ơi..."